Nhóm các ông chủ đều vươn tay ra giống như tên ăn mày đang xin tiền.
Kim Chí Nam chia toàn bộ gói thuốc ra, một đám người bắt đầu hút từng chút một. “Vẫn là cái hương vị đấy, rất thơm
Kim Chí Nam cười nói. “Đúng vậy, hút đến hút đi, vẫn là loại thuốc này dễ hút, không trách được Hộ quốc chiến soái thích hút. Sau này tôi sẽ chuyển sang hút loại thuốc này." Chủ tịch bất động sản Bảo Đỉnh nói.
Nhóm các ông chủ cũng đều tỏ vẻ sau này cũng sẽ hút loại thuốc này.
Hà Khánh Bẫn đứng nhìn hận không thể tìm một cái lỗ để trốn vào.
Anh ta biết không phải loại thuốc này dễ hút, mà đây chính là loại thuốc mà Hộ quốc chiến soái hút. Dù cho khó hút đến đâu, nó cũng là loại thuốc tốt nhất trên đời này, cho dù là nước rửa chân của Hộ quốc chiến soái, anh ta nói uống ngon, những người này nhất định sẽ tranh nhau mà uống.
Tóm lại. Cho dù là một con chó, có thể ôm được đùi của Hộ quốc chiến soái, vậy cũng là con chó mạnh nhất trên thế giới này!
Sau khi hút xong một điều thuốc, Kim Chí Nam cũng kính làm động tác mời: “Hộ quốc chiến soái, mời đến bàn chính dự tiệc!” "Di!"
Tiêu Thanh đứng dậy, giống như một đám sao vậy quanh ánh trăng sáng, được một đám nhân vật lớn vậy quanh, đi về phía bàn chính. “Kim Bằng, anh nói Kim gia và cậu Kim, có phải đã nhận nhầm người rồi hay không, anh ta, anh ta, anh ta......Làm sao có thể là Hộ quốc chiến soái?” Chu Ngọc Đình lạnh run người, hồi tưởng lại những lời Tiêu Thanh đã nói vào tối nay. Sẽ khiến cho cô ta biến mất khỏi Cổ Cảnh, cô ta liền vô cùng sợ hãi. “Làm sao tối biết được!”
Bản thân Hà Khánh Bên cũng bị dọa muốn tiểu ra quần.
Lúc này Kim Chí Hùng đi ngang quan, Kim Thành Khánh nhanh tay nhanh mắt, kéo anh ta lại gần, yếu ớt hỏi: “Em họ, cậu nói thật cho anh họ biết, Có phải cậu nhân nhầm người rồi hay không, anh ta, anh ta, anh ta......Thật sự là Hộ quốc chiến soái?"
Kim Thành kiệt cũng đang vô cùng sợ hãi. Bởi vì anh ta cũng đắc tội với Tiêu Thanh.
Nếu Tiêu Thanh là Hộ quốc chiến soái, chú Kim Chí Nam của anh ta nếu biết anh ta đắc tội với Hộ quốc chiến soái, tuyệt đối có thể phế bỏ anh ta, ba của anh ta khẳng định ngay cả rắm cũng không dám đánh.
Mà những lời này của anh ram xem như đã hỏi ra hết như nghi ngờ trong lòng mọi người. Tất cả đều vểnh tại chờ đợi câu trả lời thuyết phục của Kim Chí Hùng. “Khoảng thời gian trước hai tay của tôi bị anh đánh nát?”
Kim Chí Hùng hỏi lại. “Hộ quốc chiến soái.
Mọi người trả lời. “Vậy không phải đúng rồi sao.” Kim Chí Hùng nói: “Chính anh ta đã đánh nát hai tay của tôi, tôi có thể nhận nhầm sao?” ừng ực!
Mọi người ra sức nuốt một ngụm nước miếng. “Nhưng có thể anh ta, giả mạo Hộ quốc chiến soái hay không?”
Lưu Ngọc Huyên hỏi.
Trong số những người đang ngồi ở đây, cô ấy xem như hiểu biết về Tiêu Thanh nhất.
Ở nhà của Mục Thiên Lam đi giao đồ ăn ba năm. Không có một chút địa vị đáng nói, suốt ngày bị ba mẹ vợ mắng chửi, ngay cả Mục Thiên Lam đôi khi cũng muốn mắng anh ta mấy câu, một người đàn ông vô dụng như vậy, làm sao có thể móc nói đến Hộ quốc chiến soái chứ? “Đúng vậy anh họ, có phải anh ta là giả mạo để hù dọa anh. Sau đó anh nhầm tưởng anh ta là Hộ quốc chiến soái?” Hà Khánh Bẫn hỏi. “Không thể nào.” Kim Chí Hùng lắc đầu nói: “Ngày đó tôi tông vào đuôi xe của Mục Thiên Lam, Mục Thiên Lam rời đi. Anh ta gọi điện cho tổng giám đốc Bạch Băng Thu của tập đoàn Cửu Châu, bảo tôi bồi thường hơn ba mươi tỷ. Bạch Băng Thu cung kính với anh ta như vậy, cũng đủ để chứng minh rõ thân phận của anh ta. “Sau đó anh ta đánh nát tay tôi, ba tôi mang theo mấy chục tên đàn em đến muốn chém giết anh ta, nhưng mà anh ta lại gọi tới một đội cảnh vệ, một một người đều được trang bị vũ khí hạng nặng, hơn nữa đội trưởng đội cảnh vệ kia, chính là vị đội trưởng Tần chủ trì hôn lễ của Hộ quốc chiến soái và Mục Thiên Lam kia, tôi tận mắt chứng kiến đội trưởng Tần cúi chào với anh ta. Gọi anh ta là Thần soái.” “Đội trưởng Tần tiếp đón Tổng Tư lệnh đến nơi tổ chức hôn lễ, chuyện này có lẽ mọi người cũng biết, nếu đội trưởng Tần là giả, thì sao có thể đón tiếp Tổng Tư lệnh? Mà Tổng Tư lệnh đã từng xuất hiện trên TV. Tất cả mọi người đều nhận ra người này, làm sao có thể giả được?” “Cho nên tổng hợp tất cả lại, anh ta chính là Hộ quốc chiến soái, có thể là lúc không chiến đấu, anh ta quay về trải nghiệm cuộc sống bình thường, kết quả tôi đã đắc tội với anh ta, nhưng mà vì vậy mà có thể quen biết với Hộ quốc chiến soái đó cũng là vinh dự lớn của tôi.
Nói xong, anh ta bật cười ha ha rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT