Isora sạm mặt lại nhìn vào cái lỗ hỏng trên bầu trời nói.
- Các cậu nghĩ, tớ vào đó rồi có ra ngoài được không?
Nami nói.
- Chắc chắn là ra được! Cậu mau bay vào đi!
Isora nói.
- Được rồi, để tớ bay đi...
Sau đó Isora rơi nước mắt nhìn Going merry một cái rồi bay vào lỗ thủng trên trời, sau khi vào không gian sương mù, Isora nhìn lên bầu trời một cái rồi nói.
- Chắc còn khoảng 10 phút nhỉ. Này! Lapanui! Isoka! Mấy đứa có đây không?
Isora vừa bay vừa hét thật to, vài phút sau hắn đáp xuống một mảnh gỗ nói.
- Mấy đứa bé đó đâu hết rồi nhỉ? Kệ vậy, không còn nhiều thời gian nữa, mình phải đi tìm một ít kho báu cho Nami mới được.
Nói xong Isora nhanh chóng bay vào một con thuyền đắm, hắn đạp bay cửa rồi đi vào, một lúc sau Isora cầm theo một cái rương đi ra ngoài, hắn dùng năng lực biến đôi tay thành đôi cánh, đôi chân thành móng vuốt nắm lấy cái rương bay trở về lỗ thủng... Vừa ra khỏi lỗ thủng, Isora liền lập tức né qua một bên, cùng lúc đó có một quả pháo xẹt qua mặt của hắn, Isora hoảng sợ nói.
- May thật! Nếu không có Kenbunshoku Haki là mặt mình toi rồi...
Isora bay thẳng xuống bến cảng hét lên.
- Tên khốn nào bắn pháo lung tung thế hả!
Nami nhìn thấy Isora thì hét lên.
- Isora! Kho báu của tớ đâu?
Isora giật giật khóe mắt nói.
- Không tìm thấy nên tớ lấy cái rương kho báu khác cho cậu đây.
Lúc này lại có tiếng nói của một bà lão vang lên.
- Mời cậu bỏ rương kho báu đó xuống. Nếu chống đối chúng tôi sẽ xem cậu là hải tặc.
Isora đáp xuống gần Nami nói.
- Ngu ngốc! Tôi rõ ràng là một hải tặc, còn phải sợ mấy người xem tôi là hải tặc à?
Nami mở cái rương ra nhìn vào rồi vui mừng nói.
- Làm tốt lắm Isora!
Usopp hỏi.
- Isora, mấy đứa trẻ kia đâu?
Isora nói.
- Không tìm thấy, có lẽ bọn nó đã bị hút vào rồi...
Usopp đang buồn thì ông lão Henzo nhìn người hải quân nói.
- Cậu là...?
Người hải quân mỉm cười tháo kính ra, Henzo lập tức hét lên.
- Lapanui!
Usopp giật mình ngẩng đầu lên nói.
- Không thể nào!
Bà lão hải quân tóc hồng đi ra nói.
- Bọn tôi quay lại rồi đây.
Henzo nhìn bà lão nói.
- Isoka!
Lapanui nói.
- Bắt Whetton và đồng bọn của lão ta!
Isoka và đám lính hải quân nói.
- Vâng!
Usopp nói.
- Các cậu, vẫn còn sống ư? Nhưng... Bằng cách nào?
Lapanui nói.
- Trong lúc bay ra ngoài, bọn tôi đã bị rơi ra khỏi thuyền, lúc tỉnh dậy bọn tôi cứ nghĩ là mình đã được ra ngoài rồi, nhưng mà đó là thế giới của 50 năm trước.
Robin nói.
- Đúng như tôi nghĩ. Màn sương mù đó hoàn toàn có thể thay đổi dòng thời gian.
Isora nói.
- Vì vậy mà tôi không tìm thấy cậu à...
Lapanui gật đầu, Henzo hỏi.
- Vậy sao không nói với tớ sớm hơn?
Lapanui nói.
- Để đánh bại Whetton với quyền lực mà hắn đã tích lũy suốt thời gian qua, chúng tôi cần phải mạnh hơn. Vì thế, chúng tôi mới cần sức mạnh của hải quân. Đó là điều chúng tôi nhận ra. Nhưng để có được sức mạnh đó thì cũng tốn kha khá thời gian đấy.
Henzo nói.
- Vậy à, tớ hiểu rồi.
Lapanui nói.
- Kể cả khi đang mặc đồng phục hải quân. Thì tại đây và ngay lúc này, tôi vẫn là một hải tặc Pumpkin. Henzo, tôi là đồng đội của cậu. Bây giờ và mãi mãi.
Isora nhìn cả đám Luffy đang cười nói.
- Này, các cậu không định chạy à? Đó là hải quân đấy.
Isora vừa nói xong thì Lapanui quay đầu qua nói.
- Và... Tôi quên mất không nói, nhưng nhóm hải tặc Luffy cũng sẽ bị bắt giữ.
Usopp nấp sau lưng Zoro hét lên.
- Đồ máu lạnh! Nỡ làm thế khi ta cho ngươi ăn sao, đồ đểu!
Lapanui nói.
- Hải quân bị ràng buộc bởi bổn phần... Đảm bảo sự công bằng và sẽ không cho phép bất cứ một kẻ bị truy nã nào trốn thoát. Nhưng... Thật rắc rối! Chúng ta phải giải Whetton và đồng bọn về sở chỉ huy! Và băng hải tặc Luffy trốn thoát ngay trước mũi của ta! Chúng ta không có đủ người! Nhưng nếu tàu quay lại thì phải mất một hoặc hai ngày mới trở lại được! Và nếu bọn chúng tẩu thoát trong thời gian đó thì cũng đành bó tay! Aaa!!! Ta chịu thua! Bó tay rồi!
Hôm sau, sau khi được sửa chữa tạm thời, Going merry lại tiếp tục lên đường với thân tàu chằng chịt vết thương, phía sau của Going merry là vài chiếc tàu hải quân, lúc này, Lapanui và đồng bọn, những thành viên của băng hải tặc Pumpkin đang hành quân lễ chào cả nhóm mũ rơm, Luffy vui cười đáp lễ lại, sau đó đoàn tàu hải quân tiếp tục trở về căn cứ, còn Going merry thì vẫn tiến về phía trước và tiếp tục cuộc hành trình của Monkey D Luffy.
...
Cả nhóm tụ tập ở mũi thuyền, Luffy ngồi trên đầu cừu nhìn lên trời nói.
- Đó là vùng đất tuyệt vời!
Nami nói.
- Vậy à. Cái nghĩa địa tàu thuyền đó thật kinh khủng!
Luffy nói.
- Ừ, thì thế, nhưng mà... Tớ thích được quay lại đó lần nữa!
Chopper nói.
- Tuyệt đến thế à?
Isora nhíu chân mày nói.
- Không phải cậu lấy được một rương kho báu à?
Nami nói.
- Cậu nhíu mày là có ý gì thế?
Isora nói.
- Tự nhiên tớ cảm thấy có nguy hiểm...
Nami hỏi.
- Từ hướng nào?
Isora nói.
- Ở trên...
Zoro đưa tay ra hứng lấy một ít vụn gỗ khó hiểu nói.
- Mưa à?
Sanji nói.
- Không phải mưa.
Usopp nói.
- Hả?
Isora nói.
- Có thứ gì đó rơi từ trên trời xuống! Nó to lắm!
Nami hét lên.
- Các cậu! Mau căng buồm lên! Isora nói là có thứ gì đó rất to lớn sắp rơi xuống!
Buồm vừa được căng lên thì mọi người đã nhìn thấy thứ to lớn đang rơi xuống đó, Usopp hét lên.
- Một con tàu!
Chopper nói.
- Khổng lồ!!!
Khi con tàu khổng lồ đó đập vào mặt biển, Zoro hét lên.
- Bám chặt vào! Đừng để rớt khỏi tàu!
Isora nhanh chóng dùng một tay ôm lấy Nami, tay còn lại thì nắm chặt vào rào chắn nói.
- Nami, ôm chặt!
Nami hét lên.
- Cái gì thế? Đó là cái gì? Là cái gì thế?
Sanji nói.
- Này! Máy thứ đó vẫn đang rơi xuống! Cẩn thận đó!
Nami hét lên.
- Zoro! Quay bánh lái! Bánh lái!
Zoro nói.
- Chết tiệt! Bánh lái không hoạt động!
Sanji hét lên.
- Luffy! Bảo vệt tàu! Nó nơi tả lắm rồi! Isora! Bảo vệ bọn họ!
Luffy nói.
- Được!
Usopp ngồi dậy chắp tay lầm bầm.
- Để bớt sợ hãi, hãy bình tĩnh và nhắm mắt lại...
Isora kéo Usopp và Chopper lại gần nói.
- Tớ gần tớ một chút!
Usopp ôm lấy Isora khóc lớn nói.
- Isora! Tớ yêu cậu chết mất!
Isora nổi giận nhấc chân lên đạp vào mặt Usopp nói.
- Cút! Tớ không phải Okama!
Usopp bị Isora đá bay ra ngoài đụng vào một bộ xương vừa rơi vào thuyền, Usopp hoảng sợ hét lên một tiếng rồi quăng cả bộ xương và người Isora, Nami thấy thế thì hét lên.
- Đồ ngốc! Đừng có ném thứ đó qua đây!
Isora lấy chân chặn bộ xương lại rồi bịt mũi nói.
- Mùi nặng thật!
Sau đó Isora định đá bộ xương xuống biển, Robin lại kêu lên.
- Chờ chút! Để chút tôi kiểm tra xem nó thuộc thời đại nào.
Isora đá bộ xương qua cho Robin nói.
- Cô mặn thật đấy Robin, thiếu gì thứ không thích lại thích mấy thứ nặng mùi này...
...
P/s mai là 3 chương nhá, chắc mai đi lên được đảo trên trời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT