Sau cuộc nói chuyện về những ước mơ, hai ông cháu Isora lại tiếp tục đi theo bờ suối để tìm quặng sắt, trong lúc đang đi thì ông Jiro nhìn thấy một cục đá màu nâu đỏ to bằng bàn tay ở dưới đất nên đột nhiên dừng lại, ông Jiro chỉ vào cục đá nói.
- Isora, con nhìn, đây là quặng sắt tự nhiên, ông thường dùng thứ này để rèn nông cụ cho người dân trong làng.
Isora nghe vậy thì chạy nhanh lại nhạt cục đá lên sau đó nghi hoặc hỏi.
- Nhưng mà ông ơi, con thấy màu của nó không giống với mấy cục sắt ông hay dùng búa đập, mấy cục sắt đó màu đen mà.
Ông Jiro cười nói.
- Ha ha, đúng là thứ này khác với sắt ông hay rèn, đó là bởi vì sắt ông rèn đã được tinh luyện, còn thứ này vẫn chưa được tinh luyện, sau khi đem về ông còn phải tinh luyện nó, con thấy thứ này lớn bằng bàn tay, nhưng khi tinh luyện xong thì nó chỉ lớn bằng nắm tay thôi.
- Tinh luyện là gì vậy ông.
Isora hỏi.
Ông Jiro đáp.
- Tinh luyên là nghiền nát, sàng lọc đất và cát trong khối quặng này, rồi lấy bột sắt bỏ vào lò nung, nung đến khi bột sắt kết tinh thì lấy ra, lúc đó chúng ta sẽ có được sắc thường, con nhớ không?
- Nhớ rồi, nhưng ông nói sắt thường, có nghĩa là còn loại sắt khác đúng không?
Isora trầm ngâm một chút rồi hỏi.
Nghe Isora hỏi vậy ông Jiro gật đầu khen một tiếng.
- Con thông minh lắm. Đúng là ngoài sắt thường thì còn một loại sắt khác gọi sắt tinh, sắt tinh thường được dùng để rèn vũ khí vì độ cứng và dẻo của sắt tinh vượt trội hơn sắt thường rất nhiều, con còn gì không hiểu không?
Isora suy nghĩ một chút rồi nói.
- Làm thế nào để có sắt tinh vậy ông?
Ông Jiro nói.
- Sắt tinh là thứ được tinh luyện ra từ sắt thường, dùng sắt thường rèn đến độ mỏng vừa phải thì gấp đôi lại, khi gấp đôi đủ một trăm lần thì nó là sắt một tinh, hai trăm lần thì nó là sắt hai tinh, bây giờ ít ai rèn ra sắt tinh được, có người nói gấp đến năm mươi lần là cực hạng của sắt, nếu gấp thêm thì sắt sẽ hỏng, nhưng đó là do trình độ của bọn họ yếu kém.
Isora tò mò hỏi.
- Ông có thể gấp được bao nhiêu lần?
- Ông sao, ổng hơn bọn họ một chút, ông làm được sáu mươi lần, nhưng sáu mươi lần vẫn chưa đủ để rèn ra bảo kiếm.
Jiro bình tĩnh nói.
Isora lại hỏi.
- Ông ơi, nếu khó rèn như vậy thì trên thế giới này có bao nhiêu bảo kiếm vậy?
Jiro nói.
- Nghe thì khó tin nhưng trên thế giới này có năm mươi thanh bảo kiếm, hai mươi mốt thanh đại bảo kiếm và mười hai thanh cực phẩm đại bảo kiếm, muốn rèn bảo kiếm thì phải dùng sắt một tinh, muốn rèn đại bảo kiếm thì phải dùng sắt năm tinh, còn muốn rèn cực phẩm đại bảo kiếm thì phải dùng sắt mười tinh, hơn nữa còn cần phải có một thứ mà ông chỉ nghe qua chứ chưa thấy bao giờ.
- Là thứ gì vậy ông?
Isora bất ngờ hỏi.
Ông Jiro nói.
- Đó là haki, nghe nói haki là một loại năng lượng mà mỗi người đều có, nhưng phải mạnh đến mức nào đó thì haki mới thức tỉnh.
Isora lại hỏi.
- Haki có tác dụng gì vậy ông?
Ông Jiro nói.
- Ông cũng không biết haki có tác dụng gì, ông chỉ nghe nói chỉ những người có haki mới thật sự là người mạnh.
Isora hơi thất vọng vì không biết công dụng của haki, nhưng hắn cũng đã khắc sâu hai chữ haki vào đầu, hắn biết sau này hắn sẽ ra biển, lúc đó hắn sẽ có câu trả lời cho những vấn đề bây giờ.
- ọt ~ ~ ~
Bỗng nhiên có một tiếng kêu kỳ lạ vang lên làm ông Jiro tò mò nhìn về phía Isora hỏi.
- Isora, con đói à?
Isora ngượng ngùng đáp.
- Um, sáng nay con chưa ăn gì.
Ông Jiro hỏi.
- Sao con không ăn?
Isora cúi đầu đáp.
- Lúc sáng con muốn đi nhà dì Bellemere ăn.
Ông Jiro nghe vậy thì cười nói.
- Ha ha, cơm nhà Bellemere ngon hơn ông nấu à.
Isora sợ ông Jiro giận nên vội vàng nói.
- Không có, chỉ là... Chỉ là... Chỉ là...
- Được rồi, đưa cây búa trong balo của con cho ông, để ông đi xem có thú rừng không, à còn nữa, bỏ khối quặng sắt này vào balo của con đi, sọt của ông đầy rồi.
Ông Jiro thấy bộ dáng vò đầu bứt tóc của hắn thì khoác tay nói.
Isora nghe vậy như được đặc xá, hắn vội vàng mở balo lấy cây búa đưa cho ông Jiro rồi nhanh tay bỏ quặng sắt vào, sau đó đóng balo lại mang lên vai rồi đứng tại chỗ chờ ông Jiro.
Một lúc sau hắn mới thấy ông Jiro quay trở lại, trên tay còn cầm theo hai còn thỏ chết và một cây búa dính máu, ông Jiro ra hiệu cho hắn ở yên đó rồi đem hai con thỏ đi đến bờ suối lột da bỏ nội tạng. Sau đó ông Jiro hô.
- Isora, con đốt lửa lên đi, chúng ta sẽ ăn thỏ nướng.
Isora nghe vậy thì nhanh chóng đi tìn củi để đốt lửa, trước khi đi hắn quay lại hỏi.
- Ông ơi, có cần muối không ạ?
Ông Jiro nghe vậy thì kinh ngạc nhìn hắn một cái rồi cười nói.
- Ha ha, nhóc con khá lắm, tính trước hết rồi à, đưa muối đây.
Isora cười một tiếng sau đó lấy muối cho ông Jiro rồi nhanh chân đi nhặt củi.
Buồi chiều hai ông cháu Isora về đến nhà, trong balo của hắn là mười mấy cục đá màu nâu đỏ, trên tay hắn còn cầm một cái đùi thỏ nướng vừa đi vừa ăn, sáng hôm sau ông Jiro bắt đầu dạy hắn cách làm lò nung và tinh luyện sắt, hai ông cháu loay hoay cả ngày mới đắp xong lò nung, chủ yếu là do ông Jiro bận hướng dẫn hắn làm.
Lại qua thêm một ngày, hôm nay là hải viên lịch ngày 7 tháng 3 năm 1507, là ngày Isora sinh ra, khi hắn vừa thức dậy ông Jiro đã tặng cho hắn một thanh tanto làm Isora rất vui mừng.
Hắn lập tức cầm thanh tanto muốn chạy đến làng Cocoyashi để khoe với Nojiko và Nami, nhưng khi Isora vừa chạy ra khỏi cửa thì đầu hắn đột nhiên đau nhói làm hắn té xỉu ngay cửa nhà, ông Jiro thấy hắn té thì vội chạy ra xem khi thấy hắn đã ngất xỉu thì ông Jiro vội vàng ôm hắn đi đến bệnh viện trong làng.
Vừa tới bệnh viện ông Jiro liền la lên.
- Ayame, mau ra đây, Isora nó đột nhiên té xỉu trước cửa nhà.
Ayame đang khám bệnh cho một người trong làng thì nghe thấy tiếng kêu, khi nghe nửa câu trước thì nàng còn thầm nghĩ giọng nói này nghe thật quen, đến nửa câu sau thì nàng lập tức chạy ra ngoài, đến giờ Ayame vẫn chưa có con nên Isora giống như là đứa con ruột của nàng vậy, thử hỏi ai nghe tin con mình té xỉu mà không gấp, Ayame chạy ra thì nhìn thấy ông Jiro đang ôm Isora, nàng vội vàng hỏi.
- Bác Jiro, mau đưa Isora vào trong đặt lên giường bệnh.
Ông Jiro đưa Isora vào trong bệnh viện, đặt lên giường chờ Ayame xem xét một lúc mới hỏi.
- Isora nó bị sao vậy.
Ayame nói.
- Theo kiểm tra thì tất cả mọi thứ đều bình thường, ngoại từ đầu bị u một cục ra thì không có gì đáng ngại, chắc là do Isora bị trợt chân.
Ông Jiro nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra một hơi, con gái của ông đã chết, con rễ thì không nhắc đến, giờ ông chỉ còn Isora là tất cả, nếu Isora mà bị làm sao thì chắc ông không còn gì.
Ayame thấy mặt của ông Jiro trắng bệnh, bộ dáng mệt mỏi thì nói.
- Được rồi bác Jiro, bác cứ để Isora ở đây cho cháu xem xét, khi nào Isora tỉnh lại cháu sẽ đưa nó về.
- Vậy nhờ cháu rồi.
Ông Jiro nghe vậy thì nói một câu rồi từ từ đi về.
Isora đã được Ayame đưa về nhà ông Jiro từ chiều, bây giờ hắn đang năm trên giường vẻ mặt đầy sợ hãi vì xung quanh không có ai, mà hắn lại nghe được âm thanh của một người đàn ông ở đây.
- Tích. Hệ thống phụ trợ đã cài đặt thành công, đang trong quá trình khỏi động lại.
- 1%
- 2%
- 10%
- 20%
- 50%
- 80%
- 99%
- 100%
- Tích. Hệ thống khởi động hoàn tất, bắt đầu quá trình nhật chủ.
- Tích. Quá trình nhận chủ hoàn thành, từ giờ cậu sẽ là đệ tử của tôi.
Isora khiếp sợ mở miệng hỏi.
- Cái gì mà hệ thống đã nhận chủ, rồi cái gì mà đệ tử. Ông là ai, còn nữa, ông đang ở đâu?
- Tích. Tôi là sư phụ của cậu kể từ bây giờ?
- Tích. Tôi đang ở trong đầu của cậu.
Isora từ khiếp sợ chuyển qua giận dữ nói.
- Ông xem tôi là con nít ba tuổi à, cho ngươi biết tôi năm nay năm tuổi rồi không dễ bị lừa đâu, ông ở đâu mau ra đây.
- Tích. Tôi không lừa cậu, nếu cậu không tin thì nhắm mắt lại cậu sẽ thấy tôi.
Isora nghi ngờ nhắm mắt lại, bỗng nhiên trong đầu hắn xuất hiện một bóng người, bóng người đó từ từ rõ ràng hơn, đó là một người đàn ông trung niên không râu, gương mặt đầy gốc cạnh, mặc một bộ đồ quản gia, mỉm cười nhìn hắn nói.
- Chào cậu Isora, tôi tên là Garuda Goro kể từ giờ tôi là sư phụ của cậu, tôi sẽ dạy cho cậu thứ cậu muốn học.
Isora tò mò hỏi.
- Ông có thể dạy tôi cái gì.
Garuda Goro nói.
- Tôi có thể dạy cậu học chữ, kiếm đạo, võ thuật, vv... Chỉ cần cậu muốn học thì tôi có thể dạy cho cậu.
Isora hỏi.
- Ông biết haki là gì không?
Garuda Goro nói.
- Tôi biết, nhưng bây giờ cậu không nên biết, đến lúc cậu cần tôi sẽ dạy haki cho cậu, còn bây giờ cậu nên rèn luyện thân thể thì tốt hơn, thân thể của cậu quá yếu.
Isora không vui nói.
- Không biết thì nói là không biết, chê thân thể tôi yếu là ý gì chứ.
Garuda Goro chỉ yên lặng mỉm cười nhìn hắn.
Isora nói.
- Không vui gì cả tôi ra ngoài đây.
Garuda Goro vội nói.
- Cậu Isora, đừng nói cho ai về sự tồn tại của tôi, nếu cậu nói ra tôi sẽ biến mất đó.
Isora nói.
- Biết rồi, biết rồi.
Kể từ đó Isora có thêm một người bạn và một người thầy, đó là Garuda Goro, Isora phát hiện Goro rất lợi hại, thứ gì Goro cũng biết, vì vậy sau này nếu có gì không hiểu thì Isora hỏi Goro.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT