Isora đáp một tiếng rồi bước vào bếp, Sanji lại chỉ vào cái đĩa to nhất, nói.
- Đó là món chính, cậu cẩn thận một chút.
- Rồi, rồi.
Isora nói.
- Tớ không phải Zoro hay Luffy nên cậu khỏi nói.
...
- Xong rồi!
Khi tất cả món ăn được dọn lên, Sanji nói.
- Chúng ta sẽ tìm hiểu về cái gã xương này sau. Mọi người ăn đi. Toàn bộ đều là thịt bạch tuộc đó!
- Phải nói là thịt bạch tuộc mini chứ...
Nghe Isora nói thế, Sanji hét.
- Ăn nhanh đi tên lùn chết tiệt!
- Ê, muốn đánh lộn nữa đúng không?
- Hai người...
Nami nói.
- Im lặng và ăn đi!
- Ha ha ha. Trông ngon thật.
Luffy cười nói.
- Oi, Brook, ăn tự nhiên nhé!
- À, nhưng... Tôi nghĩ là ngực của tôi sẽ no trước dạ dày mất... (Ý là quá xúc động vì lâu rồi chưa được ăn ngon ấy)
Sanji thấy bộ dáng của Brook thì hơi ngủi lòng, nhưng không chờ Sanji làm gì thì Brook đã quay qua nhìn Robin nói.
- Ngươi đẹp của tôi, phần của cô có vẻ lớn hơn một chút. Cô có muốn đổi với tôi không?
- ...
Sanji hét vào mặt Brook.
- Nó chỉ hơn một chút thôi! Ăn cái phần của ngươi đi!
...
Một lúc sau, khi đã ăn hết thức ăn trên bàn, Brook bắt đầu tự giới thiệu về bản thân, đầu tiên là trái ác quỷ.
- Trái [Yomi Yomi = “Hồi sinh”] à?
Brook hơi gật đầu trước câu hỏi của Nami, Franky thấy thế thì nói.
- Vậy ra ông đã ăn trái ác quỷ.
- Đúng vậy!
Brook nói.
- Chính xác thì, tôi đã chết.
- À, trước khi kể thì lau sạch mặt của ngươi đi.
Sanji nói.
- Sao ngươi cứ để mình bẩn thế?
Brook lau sạch cái mặt, sau đó vừa xỉa răng vừa nói.
- Trái Yomi Yomi... Có khả năng hồi sinh, nói cách khác là phục sinh con người. Các cậu sẽ có cuộc sống thứ 2... Đó là một khả năng bí ẩn.
Nghe thế, hai mắt Luffy lập tức phát sáng như ánh sao, nói.
- Phục sinh con người?
- Vậy là...
Franky nói.
- Ông có thể sống lại sau khi chết 1 lần?
- Chính xác, à xin phép... Ợ ~!
Brook nói.
- Hồi đó tôi cũng là hải tặc như các cậu.
- Ông cũng là hải tặc hả?!
Luffy hỏi xong, Isora tiếp lời.
- Thế ông chết bao lâu rồi?
- Đúng vậy, xin lỗi nhé. Bủm ~!
Brook đánh rắm một cái thật to, sau đó nói trong ánh mắt giết người của Sanji.
- Rất lâu trước đây... Chính xác thì khoảng 50 năm trước. Trên con tàu hải tặc của mình, chúng tôi đi đến vùng biển quỷ. Thật không may, chúng tôi gặp phải kẻ thù quá mạnh... Tất cả thuyền viên của tôi đều bị giết... Đương nhiên là tôi cũng chết. Hôm đó trái ác quỷ tưởng chừng như vô dụng này cho tôi nhiều hơn việc làm tôi không thể bơi. Nó làm cho linh hồn của tôi... Trở về từ địa ngục!
- Rồi...
Isora hỏi.
- Lý do vì sao mà ông lại còn xương với xương thế này?
- À... Nếu lúc đó tôi tìm được xác của mình, thì tôi sẽ được hồi sinh ngay lập tức. Nhưng mà... Các cậu thấy đó, màn sương mù làm tôi rất khó để tìm ra phương hướng. Nên... Tôi đã bị lạc! Tôi đã cố gắng tìm xác của mình trong suốt những năm đó. Cuối cùng tôi cũng tìm thấy! Nhưng... Xác của tôi chẳng còn gì ngoài xương...! Khi tìm thấy, mắt tôi đã mở rất to vì ngạc nhiên...
- Ông có mắt hả?
Như trả lời câu hỏi của Isora, Brook hét to.
- Đúng vậy! Tôi không có mắt! Yohohoho!
- Ông bị lạc à?
Luffy nói.
- Ông rất giống Zoro đấy!
Zoro khó chịu nói.
- Oi...
Bỏ trò đùa của Luffy và gương mặt cau có của Zoro, Franky hỏi.
- Vậy làm sao ngươi nói được? Ta không biết là trái ác quỷ có thể làm ai đó sống lại như vầy...
- Mặc dù ngươi sống lại nhưng vẫn không thể bơi...
Sanji hỏi.
- Vầy là giờ ngươi đang bị nguyền rủa hả?
- Mà...
Zoro nghi ngờ nhìn mái tóc của Brook nói.
- Theo tự nhiên thì tóc không thể mọc trên xương mới đúng.
- Thôi đi Zoro.
Isora nói.
- Chuyện vô lý nhất ở đây là ông ta có thể đánh rắm và ợ hơi khi không có ruột và nội tạng kìa. Và tớ cũng đang thắc mắc là cái đống đồ ăn ông ta ăn vào nó đi đâu cả rồi? Mà... Có cả đống thứ kì lạ trên cái thế giới điên khùng này nên tớ lười để ý mấy việc này lắm.
- Ờ.
Zoro nói.
- Đúng là có quá nhiều thứ kì lạ xảy ra trên thế giới này, đặc biệt là trong đại hải trình...
- Ờ thì tóc của tôi bám rễ rất sâu.
Brook nói.
- Mấy cậu có thể hiểu như thế.
- Vậy có nghĩa là ngươi không phải ma.
Usopp vẫn mặc bộ đồ trừ ma, giơ cao cây thánh giá, nói.
- Ngươi là người đúng không? À, không, không hẳn. Nhưng ngươi không phải ma đúng không?
- Đúng vậy.
Brook nói.
- Tôi không phải ma! Và nếu thấy ma thì tôi sẽ khóc đến chết mất!
- Ông sợ ma hả?
Nami chia cái gương về phía Brook hỏi.
- Thế ông có bao giơ soi gương chưa?
- Đừng! Không phải gương!
Brook hét lên.
- Tôi không muốn soi gương đâu!
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT