Sau khi tùy tiện ăn qua bữa sáng, Thánh Âm lại lăn ra ghế sô pha ngồi nghịch điện thoại. Vĩ Kì dịch dịch mông đến gần, để cho đầu Thánh Âm dựa lên đùi mình. Vuốt ve mái tóc thoang thoảng hương hoa ngào ngạt của thiếu nữ, anh mở miệng: "Âm Âm, chiều nay để anh đưa em đi chơi."

Ở nhà quá nhiều cũng không tốt.

Thánh Âm ngước mắt nhìn anh. Từ góc độ của Vĩ Kì có thể thấy rõ ràng đôi (*)con ngươi sắc tím nhạt long lanh của cô chớp chớp thật đáng yêu. Tắt điện thoại đi, cô ấy cầm tay Vĩ Kì đùa nghịch: "Hôm nay là ngày đặc biệt gì ư? Không đâu lại muốn đưa em ra ngoài?"

(*) Chị nhà mắt vốn màu tím. Do hệ thống chủ thay đổi ít dữ liệu nên đương nhiên sẽ không gây nghi ngờ. Nếu trong mấy chương trước mà mình lỡ ghi là cổ mắt đen thì chắc do mình nhầm á ==.

Thánh Âm vừa dứt lời, không khí xung quanh như thể bị đóng băng.

Cô ngơ ngác tựa chú nai vàng đáng thương. Không hiểu lắm tại sao thái độ Vĩ Kì dường như có chút cáu kỉnh.

Vĩ Kì mạnh bạo kéo Thánh Âm ngồi lên đùi mình, ôm chặt cô hỏi nhỏ. Giọng điệu thì thầm êm ái, chỉ là ẩn giấu một sự nguy hiểm không hề nhẹ: "Em không nhớ hôm nay là ngày gì sao?"

Trong đầu Thánh Âm chợt vang lên hồi chuông báo động đinh đinh. Nếu anh ta hỏi câu này thì chắc chắn hôm nay là một ngày nào đó đặc biệt. Nhưng cô đã cố gắng nhớ đi nhớ lại, vào những ngày này năm ngoái có gì xảy ra đâu cơ chứ...

Sinh nhật Thánh Âm...chắc không phải.

Sinh nhật Vĩ Kì...ừm, cũng không đúng.

Vành tai trắng trẻo bỗng bị người đàn ông ngậm lấy. Liếm liếm vài cái chưa đủ, Vĩ Kì còn thực ác độc cắn nhẹ vào nó. Thánh Âm vỗ mạnh cái mặt thú của anh ta, can ngăn: "A Kì bình tĩnh xíu. Anh làm gì mà đã sờ áo người ta thế à?"

Cô mới chỉ dứt lời thôi, vậy mà một bên ngực dưới lớp áo của cô đã bị Vĩ Kì...Chết tiệt, anh ta cứ thế này sao cô nhớ được đây?

Dùng tốc độ bàn tờ nhảy ra khỏi lòng anh, Thánh Âm đưa hai tay ôm ngực đầy cảnh giác. Lại liếc xuống cái thứ ghồ ghề ẩn ẩn sau lớp quần kia. Thánh Âm chợt bực dọc, anh ta thế mà lại động dục nữa à?

Vĩ Kì đưa cái tay ban nãy trong áo cô lên mũi xoa xoa, lạnh lùng buông một câu: "Âm Âm có vẻ như không nhớ ra hôm nay là ngày gì."

Không phải câu hỏi, mà là khẳng định.

Anh ta đang rất bất mãn.

Nội tâm của tiểu yêu tinh đau đớn chảy hàng đống lệ. Cô nhớ được có cái quỷ ấy!

Chỉnh sửa lại áo lót trong, Thánh Âm nghiêm túc đứng thẳng. Cúi đầu sờ cằm suy nghĩ, thực chất thì trong não cô ấy đang kêu gào gọi hồn hệ thống chủ về cứu người!

Hệ thống: [... ] Nó là đi cứu cá chứ không phải người đâu.

Tuy rất khinh thường đạo đức làm vợ của Hải yêu, song hệ thống cũng rất tận tâm quăng cho cô cái đáp án nghi vấn của Vĩ Kì. Đến lúc này Thánh Âm bèn lật mặt nhanh hơn cả lật sách, ngẩng đầu mỉm cười nhìn Vĩ Kì, tỏ ra thật hạnh phúc: "A Kì nhớ ra hôm nay là ngày kỉ niệm hai năm kết hôn của chúng ta ư?"

Ánh mắt Thánh Âm tiêm nhiễm một niềm vui đầy hứng khởi, y hệt một cô bé ngốc nghếch được ba mẹ tặng đồ chơi cho vậy. Quả nhiên câu nói này của cô đã lấy lòng Vĩ Kì. Anh ta tựa người lên ghế sô pha, ngắm nhìn dáng vẻ cổ áo xộc xệch của cô. Thích ý gật đầu: "Đúng vậy." Đoạn, anh ta nhíu mày, có chút...có lẽ là Thánh Âm cảm thấy anh ta có chút "áy náy" nói tiếp: "Năm ngoái đã khiến em chịu ủy khuất rồi."

Thánh Âm lén lút xì một tiếng. Đúng là vậy, năm ngoái làm quần què có cái nghi thức kỉ niệm này cơ chứ? Không đâu Vĩ Kì lại học được cái trò chơi tình thú này thế? Tên tảng băng vô cảm xúc này không ngờ có ngày cũng nói với cô những câu trên.

Thánh Âm cảm thán...Thời gian trôi nhanh quá. Thế mà cô với Vĩ Kì kết hôn đã tròn hai năm rồi...

Hai năm à...

Sau đó tiểu yêu tinh bèn đưa tay che miệng kinh hãi...Cô ngay tức khắc đến ngồi cạnh Vĩ Kì, giơ tay mở cái ngăn kéo dưới bàn kính hoa lệ ra. Trong đấy đa số toàn là mấy thứ đồ dùng nhỏ lỉnh kỉnh vớ vẩn. Nhưng đây lại là nơi Thánh Âm cất giấu nhật kí của mình.

Không trách được, người ta có ba chữ "não cá vàng" hòng để chê bai trí nhớ kém của ai đó. Mà ai đó đương nhiên là con người rồi. Huống chi Thánh Âm lại là một con cá ngu ngốc. Tuy thân xác cô sống giờ đang là nhân loại nhưng trí não của cô ấy đích xác là giống cá đó.

Thánh Âm hay bị đãng trí về mấy chuyện lặt vặt, cô đành lấy sổ tay ghi hết vào. Về sau nhìn lại sẽ nhớ.

Cầm sổ tay nhỏ lật lật...Trời ạ! Thời hạn để cô với kẻ sát nhân "ân ái yêu đương" chỉ còn ba năm nữa thôi...

Còn ba năm nữa là game over. Thế mà đến cả một quả rắm của hắn ta có còn chẳng thấy đâu á. Âu cũng do dạo sau vụ bị bắt cóc bên Mỹ, Thánh Âm đều bị Vĩ Kì nhốt trong nhà. Khi khỏi bệnh thì lại tới Tết âm, cuộc sống cô quay mòng mòng bao đống việc thì sao có thể nhớ đến những chuyện như này đây.

Khi mà Thánh Âm giấu quyển sổ ghi chép nhỏ vào túi áo, người quản gia từ ngoài bèn ló đầu vào. Thấy Vĩ Kì đang thư thái ngồi trong phòng, đầu ông ta cúi xuống thật cung kính: "Tiên sinh, phu nhân! Có một bưu phẩm được gửi đến theo tên phu nhân ạ."

Ông quản gia này là người của Vĩ Kì, đương nhiên ông ta sẽ gọi anh là tiên sinh, gọi Thánh Âm là phu nhân.

"Bưu phẩm? Đơn hàng á?" Thánh Âm ngờ vực: "Gì chứ? Dạo gần đây tôi đâu có mua hàng trên mạng!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play