Lý An Na là một nàng tiểu thư Tây Vệ sở hữu vẻ đẹp đằm thắm, dịu dàng thấm đẫm lòng người. Mặc dù là thứ nữ do di nương hạ sinh, song cuộc sống của nàng trong vương phủ cũng rất tốt. Trên có mẫu thân thương yêu, dưới có đầy đủ a hoàn săn sóc, đặc biệt hơn cả là, huynh trưởng Lý Giác Huyền dường như cũng rất coi trọng nàng muội muội cùng phụ khác mẫu ấy. Ít nhất mà nói, một tên tướng quân cả người nặng sát khí này, khi nói chuyện cùng Lý An Na, thái độ của chàng ta có chút... có thể nói là có chút khác biệt so khi nói chuyện với kẻ khác.
Con gái Tây Vệ đương mười lăm sẽ được tổ chức lễ cập kê, mừng cho nàng gái ấy đã tới tuổi trưởng thành. Đây giống như là một hình thức marketing vậy. Nàng gái đó chính là sản phẩm mới ra mắt trên thị trường. Và người nhà muốn nói cho thiên hạ biết rằng, "sản phẩm" này đã đến độ tuổi lấy chồng rồi. Ai nhanh tay đến hốt "sản phẩm" về nào.
Quần chúng đàn ông Tây Vệ, đặc biệt là đán công tử thế gia, có rất nhiều người muốn mang sính lễ đến cầu hôn. Tuy Lý An Na là thứ nữ, nhưng dẫu gì nàng ấy cũng là thứ nữ của một vương gia, huynh trưởng thì có hàng đống chiến công hiển hách. Chưa kể, Lý An Na lại là mỹ nhân có tiếng của Tây Vệ, nổi tiếng với cách đối nhân xử thế tốt bụng, nhu mì. Nhà nào mà lấy được nàng dâu thế này, phúc lớn phải biết.
(*)Mẫu phi trong phủ đã sớm không còn. Phụ vương thì ngày ngày nằm trong nội thất ốm bệnh không ra ngoài. Chuyện chọn chồng kết hôn này, đành giao đến tay huynh trưởng Lý Giác Huyền.
(*) Mẫu phi: Vương phi, là vợ cả của vương gia.
Di nương: Vợ bé.
Tưởng như Lý Giác Huyền sẽ cảm thấy phiền phức mà giao phó vấn đề này cho mẫu thân ruột của Lý An Na. Không ngờ chàng ta lại vô cùng kiên nhẫn, ngày ngày ngồi lật lên lật xuống, xem đi xem lại đống tranh vẽ đám công tử thế gia kia. Vị thế tử đại nhân này càng nhìn càng cảm thấy chướng mắt, lũ công tử này trông đứa nào đứa nấy đều ẻo lả. Sao có thể xứng đôi với muội muội chàng?
Thế là chàng ta quyết định, tự tay chọn chồng cho muội muội. Chẳng cần đi tìm người tài giỏi đâu xa, dưới tay chàng đã có sẵn một người rất giỏi rồi đấy thôi. Kẻ may mắn đó là môn khách của chàng - Đoan Thanh Ngọc, một nam nhân đến từ Trung Nguyên quốc.
Vị môn khách này dường như có mối quan hệ rất tốt với Lý Giác Huyền. Đã vậy, lần đầu tiên Lý An Na gặp gã đã bị cơn sét tình yêu bổ mạnh một cú vào đầu, nhất kiến chung tình, nhị kiến khuynh tâm, si mê gã ta hơn điếu đổ. Đôi nam nữ này không phải đều đồng lòng liền tâm với nhau rồi sau? Lý Giác Huyền cực kì ưng ý đoạn hôn nhân này của muội muội, rất nhanh bèn chọn ngày lành, tổ chức đại hỉ.
Cuộc sống sau đó của Lý An Na phải nói là phi thường hạnh phúc. Mỗi đêm ngắm nhìn bóng dáng ân cần của Đoan Thanh Ngọc bóp chân xoa tay cho mình, nàng ấy đều mỉm cười, nghĩ mẩm. Một đời này chỉ cần được trượng phu yêu thương là quá thoả mãn, không cầu gì thêm nữa.
Người chìm đắm trong bể tình yêu đa số đều là kẻ có bệnh. Lý An Na cứ thế sống vui vẻ được hai năm trời, thì nàng ấy bỗng có tin vui. Đó là bụng nàng có mang rồi. Nàng đang mang trong mình dòng máu của Đoan Thanh Ngọc, nàng sắp phải gánh trên vai một thiên chức mới. Và đứa bé này chính là kết tinh tình yêu của hai người họ. Nhưng điều đáng ngờ là, khi Đoan Thanh Ngọc biết Lý An Na có thai, phản ứng của gã ta rất kì quái.
Phản ứng kì quái như thế nào? Gã ta không vui? Gã ta đang bài xích? Hay gã ta cáu kỉnh? Nhưng vẻ mặt của gã không hề giống tâm trạng của một người khi biết mình sắp làm phụ thân. Lý An Na tuy hoài nghi nhưng cũng không nghĩ nhiều. Lực chú ý của nàng ấy đều đặt lên hết đứa bé trong bụng rồi còn đâu.
Lý Giác Huyền biết tin muội muội có hỉ, cũng tỏ ra rất vui mừng các kiểu, ban thưởng cho nàng ấy một tủ bảo vật. Nói chung là trong cả cái vương phủ này, chỉ có duy nhất Đoan Thanh Ngọc là kì quái, còn lại ai ai cũng bình thường.
"Thanh Ngọc, chàng có nỗi buồn gì ư?" Đây là câu hỏi mà đêm nào mà Lý An Na cũng hỏi phu quân.
Đoan Thanh Ngọc chỉ cười buồn, ôm nàng một cái, nói là không có việc gì, ru nàng ngủ sau đó ngủ lên giường ngủ cùng nàng thôi.
Nhưng nụ cười trên gương mặt gã ta càng ngày càng héo, nhiều khi gã lặng yên ngồi cạnh, Lý An Na đều nhạy cảm được hồn gã không có ở đây mà nói chuyện cùng nàng.
Mọi chuyện bắt đầu diễn biến theo cách tồi tệ dần khi bụng bầu của Lý An Na được năm tháng. Phụ nữ mang thai, tâm hồn rất mẫn cảm. Đêm hôm đó nằm ngủ, Lý An Na bị đứa bé trong bụng đạp cho tỉnh giấc. Tỉnh giấc rồi nàng ấy mới giật mình, tại vì hơi thở của người đàn ông bên gối đã lặn mất tăm. Đoan Thanh Ngọc, nửa đêm hôm khuya khoắt, gã ta đã đi đâu?
Lúc này, bỗng dưng ở gian phòng bên ngoài có tiếng động.
Trong lòng Lý An Na mọc lên nghi ngờ cùng đề phòng, nàng ôm bụng bầu, nhẹ chân đi đến cửa, bèn ngây người.
Chỉ thấy vị huynh trưởng kia đang cúi mình, thân hình cao lớn của chàng ta che khuất người trong lòng. Tuy Lý Giác Huyền khi ấy đều đang mặc quần áo chỉnh tề, nhưng quần áo của người trong lòng chàng ta đều bị cởi gần hết rồi...Hình như người đó rất muốn né tránh, tay chân khẽ động, liền bị Lý Giác Huyền cường ngạnh khống chế chặt chẽ lại...
Trong không gian tĩnh lặng, giọng nói của huynh trưởng dịu dàng cất lên: "Đệ giãy dụa nhẹ thôi nào. Tạo thành tiếng động lớn khiến An Na tỉnh dậy thì sao giờ?"