Phòng ăn chỉ có một mảnh tĩnh lặng, hai con người cùng ngồi bên chiếc bàn tròn mà nhai đồ ăn sáng. Tuy đây là bữa sáng muộn song đồ ăn vẫn rất ấm nóng, thơm ngon. Thánh Âm thì không có hứng thú ăn gì, nên cô nàng chỉ tùy tiện múc vài miếng nhét vào miệng cho có lệ. Sau cùng, cô không ăn nữa mà chỉ im lặng móc điện thoại trong túi quần ra nghịch. Vĩ Kì thì khỏi phải bàn rồi, trông cái cách anh ta ăn cơm kia...
Mẹ nó, nói ít mà sao ăn lắm ăn lốn vậy?
Lẳng lặng tắt di động đi, liếc sang hai ba cái đĩa đựng đồ ăn đã sớm trống rỗng của Vĩ Kì, rồi lại nhìn sang đống đồ ăn còn đầy của suất mình. Thánh Âm lại một lần nữa tự hỏi món ăn của nhân loại tuyệt vời đến vậy sao?
Nope.
Nó không ngon.
Vĩ Kì ăn nốt miếng cuối cùng, sau đó cất dĩa thìa lên mặt đĩa. Nhìn đến mấy món ăn sáng đơn giản vẫn còn nguyên đã sớm nguội chỗ Thánh Âm ngồi. Mày kiếm không kìm được mà chau lại, lạnh băng mở miệng: "Sao ăn để thừa nhiều thế?"
"Em ăn sáng rồi." Thánh Âm đương nhiên sẽ không nói là mình chưa ăn sáng.
"Ừ." Lãnh đạm đáp lại, Vĩ Kì nghiêm giọng gọi to: "Quản gia!"
Khi mà Thánh Âm còn chưa hiểu chuyện gì cho lắm. Thì sau lưng cô nàng chợt vang lên giọng nữ trung niên cứng nhắc. Khẩn trương quay đầu nhìn, quả nhiên là bà nữ quản gia mà hôm qua cô đã gặp mặt. Một thân áo vest nữ đeo cổ thắt nơ, bà ta nghiêng người cúi đầu đáp: "Phu nhân sáng nay vẫn chưa ăn gì ạ."
Và thế là ánh mắt không vui của Vĩ Kì lại bắn sang người Thánh Âm.
Thánh Âm:"..." Ta đã dự đoán trước câu trả lời này.
Hứng chịu cái nhìn không có tí độ ấm nào của anh ta, cùng với sự ngầm ra lệnh kia. Thánh Âm chỉ đành cố gắng nuốt nốt đĩa bánh mì còn lại. Bụng dạ âm thầm chửi gã đàn ông trước mặt là quá lo chuyện bao đồng. Cô cùng anh ta ngoại trừ mối quan hệ trên mặt giấy hôn nhân ra thì còn gì nữa đâu.
"Em không ăn được nữa." Nuốt nốt miếng bánh cuối cùng, cô đẩy đẩy cái đĩa đã sớm trống rỗng về hướng Vĩ Kì. Nhanh nhẹn bắt được tia bất mãn xẹt qua đáy mắt lưu ly xinh đẹp của người nọ. Mặt anh không hề có biểu cảm gì cả, nhưng trong lòng bỗng dấy lên sự hài lòng nhè nhẹ: "Ừ."
Hậu quả của việc ăn quá nhiều bữa sáng đó là tới bữa trưa Thánh Âm không sao ăn được gì nữa.
Trầm mặt nhìn thấy sự ghét bỏ của Thánh Âm với đống món ăn ở đây. Vĩ Kì không có ép cô ăn nữa. Nhưng anh cảm thấy hơi hơi khó hiểu. Ánh mắt không biết vô tình hay cố ý mà cứ vài giây là nhìn đến bộ ngực phập phồng dưới lớp vải của thiếu nữ...
Em ấy ăn ít như vậy, sao thứ đó có thể phát triển đến độ này nhể?
Ý nghĩ cùng biểu cảm của người đàn ông này vĩnh viễn luôn luôn bất đồng. Đầu anh ta có hàng vạn con bò chạy qua nhưng gương mặt vẫn không thay đổi một tí nào.
Mặt than kiểu này...chỉ sợ đến cả Thánh Âm cũng không rõ Vĩ Kì đang suy nghĩ về cái gì nữa...
Cuộc sống sau đó ở Los Angeles của hai vợ chồng họ rất kì quái.
Tuy đây là lần đầu lấy chồng của Thánh Âm nhưng dẫu gì cô nàng cũng biết chút chút về style sống của vợ chồng nhà khác. Của bọn họ ngọt ngào, lãng mạn bao nhiêu thì của bổn yêu tinh ngột ngạt bấy nhiêu.
Lật bàn!
Mẹ nó ta muốn trở về cuộc sống bình thường.
Ngày ngày Vĩ Kì sẽ ở nhà và trông coi từng miếng cơm Thánh Âm đút vào mồm. Chỉ cần cô ăn ít hơn so với chỉ tiêu dinh dưỡng mà anh ta đã định ra là sẽ bị đóng băng cả nửa ngày...
Nhưng con người ai rồi cũng sẽ trưởng thành...
Một tháng trôi qua, Thánh Âm đã sớm miễn dịch với bản mặt lạnh lùng, cao lãnh của anh rồi. Và cô nàng sẽ không bao giờ lo sợ ánh mắt kia của anh chàng nữa.
Thế nhưng...
Có đánh chết Thánh Âm không nghĩ tới rằng Vĩ Kì đi thay đổi chiến lược ép cô...
Bộ anh ta rảnh quá hết việc à?
Tuần trăng mật quả là một nghi thức đáng sợ!
Buổi tối tắm rửa xong xuôi, Thánh Âm trực tiếp khoác áo choàng dài bước ra khỏi phòng tắm. Mái tóc đen dài mượt mà được búi cao, lộ ra cần cổ xinh đẹp trắng nõn nà. Gương mặt nhỏ nhắn không nhiễm son phấn. Hai má hồng hồng ngậm nước mềm mại. Đang định buông tóc thả mình trên giường, chỉ là khi nhìn thấy có một vị khách không mời mà đến, cô suýt thì hét ầm lên. Đưa tay lôi kéo lại vạt áo, Thánh Âm hoang mang hỏi Vĩ Kì đang đắp chăn ngồi trên giường: "Sao anh lại ở đây?"
Người đàn ông tắt phụt laptop đi, đặt bên ngăn kéo. Kéo chăn lên cổ mình, anh ta lạnh nhạt mở miệng, phun ra duy nhất ba chữ: "Ngủ cùng em."
Thánh Âm: "..." Mồn Lèo đâu?
Sao để cho tên này xông vào đây?
Mỉm cười dịu dàng, cô nàng quay người mở tủ quần áo. Tùy ý lấy ra một bộ, Thánh Âm chạy lại vô phòng tắm: "Đợi em thay quần áo xong đã."
"Ừ." Vĩ Kì ngả đầu về cái gối, nghĩ đến viễn cảnh tươi đẹp mà ban nãy tiểu yêu tinh vô tình để lộ. Cảm thấy ý tưởng đêm nay chạy đến phòng ngủ để ngủ cùng em ấy quả là một quyết định sáng suốt.
Bỗng nhiên có cảm giác anh không thể nào thích nổi cảm giác ngủ một mình nữa rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT