"Thì sao? Ngươi từ khi nào lại quan tâm đến cả ngày sinh của ta thế?"

[... ] Nghe coi cái giọng điệu con cá kìa! Làm như bản hệ thống mắc nợ cô vậy.

Tức rồi! Nó quyết định không thèm giúp túc chủ nữa. Túc chủ thực sự chẳng chịu lắng nghe nó gì cả. Để đại nhân vật cùng quỷ sát nhân hành hạ cô đến chết đi. Bản hệ thống đến nhặt xác cho cô là được rồi!

[ Nhiệm vụ lui thời hạn. Yêu cầu túc chủ hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến nhanh. ] Lãnh đạm quẳng lại câu này, hệ thống chủ bèn lặn mất tăm mất tích. Để lại con cá nọ với vẻ mặt hoang mang các kiểu...

Suy ngẫm mãi, cuối cùng Thánh Âm cũng đành mệt mỏi nhắm mi mắt, để thần thức của mình dần dần chìm vào giấc ngủ trong lòng Kình Viễn.

...

Còn một tuần nữa là hợp đồng kết thúc. Tiểu yêu tinh thật sự không dám đề cập lại về vấn đề này, tại vì trước đó cứ hễ cô nhắc tới bản hợp đồng y như rằng Bố Đường sẽ đòi kết hôn.

Kết hôn, kết hôn, kết hôn!

Thật cmn ám ảnh.

Bỏ qua!

Nhiều lần nhận được câu trả lời chối từ lập lờ nước đôi vậy của Thánh Âm, nội tâm Kình Viễn càng thêm kiên quyết...

Vẫn là nên nhốt lại thì hơn.

...

Bốn năm làm tình nhân bên gối Kình đại lão, phúc lợi Hải yêu nhận được phải nói là nhiều vô kể.

Sinh nhật năm thứ nhất của cô, anh tặng cô du thuyền bạc tỷ.

Sinh nhật năm thứ hai của cô, anh tặng cô con xe Bugatti Veyron phiên bản limited.

Sinh nhật năm thứ ba của cô, ừm...anh tặng cô cả một khu trung tâm thương mại mua sắm cao cấp dành cho giới thượng lưu. Nhãn hàng nào mà muốn mở chi nhánh kinh doanh trong này, đều phải sử dụng hình ảnh của Thiên hậu Thánh Âm để quảng bá sản phẩm của mình. Đương nhiên các ông chủ thương hiệu thời trang cảm thấy chẳng có gì đáng quan ngại cả, Thánh Âm là idol toàn cầu, sử dụng hình ảnh cô ấy cũng có thể khiến tăng cao độ hot hơn. Vậy là từ đấy, tiểu yêu tinh bỗng dưng thu được hàng đống tiền từ việc làm người mẫu thương hiệu cùng cổ phần trung tâm thương mại.

Ây dà, trở lại với bây giờ - sinh nhật năm thứ tư của Thánh Âm. Ừm...không biết Kình Viễn sẽ tặng cô cái gì đây ta?

So với mọi ngày, hôm nay Bố Đường đi làm về nhà sớm hơn mọi khi. Không chỉ về nhà sớm hơn, trang phục anh đang mặc lúc này nhìn cũng rạng rỡ trẻ trung hơn nhiều.

Thánh Âm rất thích màu xanh, màu xanh tượng trưng cho sắc biển ấy. Cô ấy cũng thích cả màu tím nữa, vì màu tím giống y hệt màu mắt của cô.

Khoác chiếc váy dài lụa kim tuyến sắc tím lên người, gương mặt xinh đẹp dụ hoặc trang điểm nhẹ nhàng, đầu tóc tùy tiện búi thấp đầy lả lơi, sang chảnh. Tiểu yêu tinh nhẹ nhàng lê dép từng bước chân đi ra khỏi phòng khách. Ngay khi thấy được người đàn ông đang ưu nhã vắt chân ngồi trên ghế sô pha kia, cô nàng không khỏi ngây người...

Kình Viễn bữa nay bỗng ăn mặc trẻ trung đến lạ kì. Rũ bỏ đi bộ vest đen ngoài âm trầm khó đoán như thường lệ, anh mặc lên người bộ âu phục màu xanh dương nhạt, tràn ngập sức sống tươi trẻ của một vị thanh niên.

Đã vậy, trên cổ anh ta còn thắt một chiếc nơ đỏ nữa chứ. Tầm mắt Thánh Âm dừng lại trên chiếc nơ đấy, cô ấy khẽ mỉm cười. Khoé mắt cong cong tựa vành trăng non thật xinh đẹp. Lại gần Kình Viễn, đưa tay sờ sờ cái nơ: "Daddy của em sao bữa nay trẻ trung đẹp trai quá! Em nhìn mà cảm thấy thích anh quá trời đây."

"Âm Âm thích là được." Hôm nay là ngày đặc biệt dành riêng cho cô ấy, anh chỉ đành chiều ý cô. Mặc bộ quần áo tươi sáng đây hòng làm cho cô vui lòng.

Kình Viễn tắt điện thoại đi, sau đó dắt tay bảo bối của mình bước ra khỏi cửa biệt thự. Trước khi ra khỏi nhà, anh ta còn rất tận tâm mang áo khoác chùm lên người tiểu yêu tinh, tránh cho cô cảm thấy không khí bên ngoài quá lạnh. Đêm nay ắt hẳn sẽ là một đêm lãng mạn đây.

Sau khi cùng anh ăn xong một bữa cơm sang trọng trong nhà hàng cao cấp. Thánh Âm dùng nĩa thọc nốt miếng cá cuối cùng nhét vào mồm. Vừa mới ăn xong đĩa cá này, trước mặt cô lại xuất hiện một đĩa cá khác. Xương cá đã được rút đi hoàn toàn, chỉ còn lại mỗi thịt cá ngậm nước trắng trắng mềm mềm trên đĩa. Người đàn ông bên cạnh ưu nhã cầm chiếc khăn ướt lau sạch tay mình. Nhìn tiểu yêu tinh của mình đang ngồi nhai thịt cá nhoàm nhoàm, anh chỉ cảm thấy dáng vẻ ăn cá của cô trông ngon miệng hơn thịt cá nhiều.

Thánh Âm ăn rất nhiều cá, vừa ăn cá, cô vừa nghĩ bụng. Có lẽ Mồn Lèo sẽ ghen tị với cô lắm đây.

"Em no rồi. Không ăn nữa." Nuốt xong đĩa cá còn lại, Hải yêu vỗ vỗ cái bụng xẹp lép của mình. Đẩy đĩa cá trống rỗng cho Kình Viễn xem. Ánh mắt cô lấp loé như sao sáng, hứng chí hỏi anh: "Daddy, thế anh tính tặng em món quà gì đây? Sắp hết ngày sinh nhật em rồi đó nha."

Nhàn nhạt liếc con yêu tinh nọ đang mải tươi cười tinh nghịch, Kình Viễn đưa một tay xoa đầu cô ấy, tay còn lại của anh thì lấy ra một xấp giấy mỏng, đưa cho Thánh Âm. Sau đấy anh rất mong chờ phản ứng của cô.

Hải yêu ban đầu tò mò cầm xấp giấy đó lên đọc thử. Khi mà trí não cô đọc xong dòng chữ đầu tiên, cô thực sự ngốc lăng ra rồi. Mắt đẹp trợn to, khó tin nhìn lại Bố Đường và hỏi: "Daddy...Daddy thực sự tặng em một hòn đảo?"

Kình đại lão siêu cấp giàu có thản nhiên gật đầu: "Đúng vậy. Ngạc nhiên không?"

Món quà này chất chứa bao ý nghĩa đặc biệt đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play