Từ góc độ này xem xét, những gì Phó Nguyên soái nói là đúng.
Một lúc sau, Tri phủ Tấn Châu nhận được tin tức mới hoảng sợ vội vội vàng vàng chạy đến.
Từ lâu hăn đã biết Phong Vương phi dẫn năm nghìn thiết ky từ Thượng Kinh đi qua Tấn Châu, cho nên hắn đã chuẩn bị rất tốt mọi thứ để tiếp đón nàng, không ngờ hai ngày trước lại nhận được tin tức Phong Vương phi thay đổi tuyến đường trước tiên đến Lạc Dương để hội họp cùng với Vương gia Mộ Dung Phong. Hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, ai biết liền xảy ra chuyện lớn như vậy.
Nguyên soái và Tri phủ chính là hai vị quan văn võ chăm sóc các vấn đề dân sự và quân sự ở địa phương. Nguyên soái là quan tam phẩm mà Tri phủ là quan tứ phẩm, tuy nhiên, dưới sự trị vì của vị Hoàng đế tại kinh đô Trường An kia thì Tri phủ và Nguyên soái thế nhưng có thể hạn chế ước thúc lẫn nhau.
Nguyên soái năm giữ binh quyền, mà Tri phủ lại kiểm soát vấn đề thanh toán quân lương, vậy nên hai người bọn họ vốn dĩ bằng mặt không bằng lòng, không quá hòa hợp.
Khi Nhị hoàng thúc bị giáng chức xuống Tấn Châu, ông ta đã đứng về phía Phó Nguyên soái, đem Tri phủ trấn áp không ít lần.
Đương nhiên nhìn thấy người gặp họa, tri phủ đại nhân không thể tránh khỏi hả hê trong lòng, cũng có thêm một chút lo lắng. Rốt cuộc bao nhiêu năm kiểm soát lẫn nhau mọi người ai cũng rõ ràng đối phương có bao nhiêu phân lượng.
Vị Tri phủ đứng trước mặt Lãnh Băng Cơ kể lại tất cả những tội ác mà Phó Nguyên soái đã gây ra, hoàn toàn đem những việc liên quan đến chính mình phủi sạch không còn một mảnh. Mà thời điểm quay lại thẩm vấn lại lá mặt lá trái, lật lọng hai mặt. Sau một thời gian dài tra hỏi vẫn không tra ra kết quả gì.
Lãnh Băng Cơ phụ trách dàn xếp tốt những chuyện vặt vãnh này, sau khi binh lính trong phủ Nguyên soái tập hợp xong, Mộ Dung Phong dẫn binh lập tức đi tới chỗ ở của nhị hoàng thúc, tất nhiên là chụp hụt một vố, nơi này sớm đã được người ta dọn dẹp sạch sẽ, vườn không nhà trống. Sau đó Mộ Dung Phong lại lập tức ra roi thúc ngựa chạy về phía trước, muốn trên quan đạo có thể đuổi kịp vây bắt nhị hoàng thúc.
Vẫn tới trễ một bước.
Chạy đến cổng thành rồi mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng của nhị hoàng thúc đâu.
Người thì không thấy nhưng ngược lại hàng hóa từ nơi này đi Hà Tây lại thấy rất nhiều, binh lính như thường lệ đều cẩn thận mở hộp kiểm tra qua, trong hộp gõ chứa đầy đồ sứ.
Mộ Dung Phong trong lòng có dự cảm không tốt, suy nghĩ một chút, sợ là lần thứ hai bị người ta đùa bốn sử dụng kế điệu hổ ly sơn tránh thoát.
Đúng là giảo hoạt, thỏ khôn đào tổ ba hang, Nhị hoàng thúc biết rõ Lãnh Băng Cơ đã tìm tới cửa, làm sao còn có thời gian đi thông báo cho Phó nguyên soái về kế hoạch thật sự của mình cùng lộ trình chạy trốn được?
Khẳng định lại là hư chiêu mà thôi.
Mộ Dung Phong nhanh chóng phái mấy trăm nhân mã tiếp tục đuổi theo, còn mình dẫn người trở về, tại các cổng thành ra vào Tấn Châu lần thứ hai hạ nghiêm lệnh, canh phòng cẩn mật, dán lệnh truy nã đám người Nhị Hoàng thúc, bảo đảm số bạc an toàn không bị mang ra khỏi thành Tấn Châu.
Cháu trai vây bắt thúc thúc, Mộ Dung Phong một chút cũng không cần khách khí.
Phụ Hoàng một mực cẩn thận đề phòng tâm tư không tốt của huynh đệ nhà mình, chính là vẫn còn niệm chút tình cảm huynh đệ ruột thịt máu mủ tình thân nên chưa từng xuống tay đuổi tận giết tuyệt, nhiều lắm chỉ là trừng phạt nhỏ để cảnh tỉnh răn đe, đề phòng trước những chuyện không hay có thể xảy ra.
Nhưng việc làm của nhị hoàng thúc lần này gây ra âm ĩ có chút lớn rồi.
Cố tình đụng vào ai không đụng lại đi trêu chọc Cừu thiếu chủ, khác nào là đang trêu chọc Lãnh Băng Cơ, khiến cho.
Băng Cơ mất hứng, Phong Vương gia liền tức giận. Một khi tức giận, thủ phạm làm sao còn có quả ngọt để ăn.
Bất quá, Tấn Châu lớn như vậy, mà Nhị hoàng thúc lại ở Tấn Châu sinh sống mấy năm liền, rễ sâu lá tốt, nếu như muốn chạy thoát ra ngoài cũng không phải việc khó khăn gì, nhưng muốn chạy lấy người thì nhất định phải bỏ hết đồ đã trộm cắp này lại.
Bên phía Hà Tây, tất cả người nhà của Nhị hoàng thúc toàn bộ đã bị khống chế bắt giữ, hạn chế tự do đi lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT