Lãnh Tương vừa nhìn thấy con gái của mình, trong lòng lập tức xuất hiện một cơn đau nhói, ông cẩn thận quan sát nàng từ trên xuống dưới một vòng thì phát hiện con gái nhà mình từ sau khi gả vào Vương phủ đã có da có thịt hơn trước rất nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này trắng hồng hào, như một viên ngọc sáng, không giống với lúc còn ở trong phủ, luôn rầu rĩ không có sức sống.

Từ đó có thể thấy được rõ ràng, cuộc sống của con gái nhà mình ở Vương phủ rất tốt, không giống như Lãnh Băng Nguyệt, cứ ba bữa lại gửi thư nói hai vợ chồng cãi nhau một trận nhỏ, năm bữa lại gửi thư nói hai vợ chồng cãi nhau một trận lớn.

Hơn nữa, Lãnh Băng Cơ từ trước tới nay đều nổi tiếng là một tiểu thư khuê các, một cô con gái nhà người ta chính hiệu, được nhà nhà mong ước, phụ thân lại có tiếng nói trong triều đình, bản thân nàng còn được Hi công công, người Thái hậu hết sức tin tưởng quý mến.

Phải biết rằng, Hỉ công công không phải là một nô tài tầm thường, đến cả Hoàng thượng cũng phải nể mặt người này đến ba phần, là một nhân vật nổi tiếng ở trong cung. Hắn ta thân là cánh tay phải đắc lực của triều đình, Hỉ công công cũng tự cảm thấy bản thân có chút ít bản lĩnh.

Xem ra, nha đầu này không thể coi thường được rồi.

Cho nên, thái độ của hắn ta lúc nói chuyện với Lãnh Băng Cơ khách khí hơn rất nhiều, còn sai người đem lên món đậu phụ thối mà nàng thích ăn nhất.

Có loại chiên, có loại cay, có loại om… Thậm chí là loại kho cũng có luôn?

Một bàn đầy đậu phụ thối chất đống trước mặt Lãnh Băng Cơ, bốc mùi hôi kinh khủng. Lãnh Băng Cơ suýt nữa ngạt khí mà thăng thiên, nàng cứ thế nhìn chằm chằm vào đống rau thơm được rắc trên “chén canh Mạnh bà” kia.

Sắc mặt của đám người làm đứng trước mặt nàng đều đã đỏ tới tận mang tai, giống như đang bị táo bón vậy. “Cha, cha đừng nói với con là cha đã cố tình chuẩn bị món đậu phụ thối này để tiếp đãi con gái cha trở về nhà đấy nhé?”

Vẻ mắt của Lãnh Tương hiền hòa: “Có người nói đây là quán đậu phụ thối Vương phi thích ăn nhất nên từ sáng sớm người trên kẻ dưới của quý phủ đã đứng xếp hàng nhưng cũng chỉ có thể mua được một chút như vậy. Nếu con thích thì ăn nhiều một chút”

Trên trán Lãnh Băng Cơ đổ đầy mồ hôi lạnh: “Ai nói con thích ăn thứ đồ này? Người ngoài không biết còn tưởng thức ăn của Vương phủ được móc từ dưới cống lên đấy!”

“Chính là hôm qua, phụ thân nghe mấy người bán hàng ở ngoài đường bàn tán con đả thương khuôn mặt của Kỳ Vương gia chỉ vì một bát đậu phụ thối”

Lãnh Băng Cơ sửng sốt, cái gì đậu phụ thối, hắn ta ăn là ăn đậu hũ của con gái cha! Nhưng mà nghĩ lại thì hắn ta tốt xấu gì cũng là phu quân trên danh nghĩa của mình, coi như là hắn ta ăn đậu hũ của mình cũng không có gì là lạ, vậy mà mình lại đả thương hắn, dường như cũng không được hợp lí cho lắm nhỉ?

Nàng cười gượng hai tiếng: “Tin tức của cha nhanh nhạy thật đấy”

“Không có lửa làm sao có khói, người ta nói như thế có nghĩa là đây là sự thật sao?” Lãnh Tương đột nhiên hốt hoảng, dựng đứng tóc gáy: “Ngày hôm qua, tin tức đó đã được lan truyền khắp phố phường, sáng sớm vào triều họp, rất đông triều thần cũng lấy chuyện này ra để bàn tán, nói không chừng chuyện ngày hôm nay sẽ truyền đến tại Hoàng thượng và Thái hậu ở trong cung sớm thôi. Lãnh Băng Cơ, lá gan của con càng ngày càng lớn!”

“Ai da, chẳng qua là chuyện cãi cọ bình thường của một đôi vợ chồng, tại sao những người này lại bát quái như vậy cơ chứ?” Lãnh Băng Cơ vô cùng bất mãn mà nói.

“Cơm bữa?” Lãnh Tương hít vào một ngụm khí lạnh: “Hắn chính là chiến thần của Đường triều, là hoàng thân quốc thích ở Trường An, là hoàng tử đương thời. Vậy mà con dám động thủ sao?”

Bất ngờ là, hai người họ động thủ cũng không phải mới lần một lần hai.

Lãnh Bằng Cơ không thèm để ý nói: “Không còn cách nào khác, đấy chính là cách Vương gia cưng chiều con. Hôm nay hắn cũng vừa mới nói rồi, đánh thắng được hắn thì cứ đánh còn không thì phải nhịn”

“Con đúng là cậy sủng mà kiêu!” Lãnh Tương nhất thời nóng nảy: “Chuyện này mà truyền ra ngoài, con định để Kỳ Vương gia làm trò cười cho cả thiên hạ sao? Ngày cưới con đã làm như vậy một lần rồi, bây giờ thể lực của hắn mạnh mẽ đến vậy, con mà không cẩn thận bị hắn tính kể trả thù thì đầu con sẽ bay mất như chơi”

Lãnh Băng Cơ nháy mắt: “Phụ thân cố ý cho người đến gọi con về nhà một chuyện chính là vì chuyện này sao? Phụ thân đang tự xé chuyện bé thành chuyện to đó”.

Lãnh Tương lại nhắc nhở chính mình một lần nữa, Lãnh Băng Cơ bây giờ đã ngồi chắc ghế Vương phi rồi, ông không thể tùy tiện đánh mắng nàng như trước nữa, thế nhưng thái độ hời hợt cùng bất mãn của nàng khiến ông không cách nào kiểm soát được bản thân, nháy mắt nổi trận lôi đình.

“Nghiệp chướng, người phải biết rằng, nhất vinh cầu vinh, nhất tổn câu tổn, con bây giờ không chỉ là một người, mà trên vai còn còn gánh vác cả Tướng phủ nữa!”

Lãnh Băng Cơ thu lại nụ cười tươi ban nãy, đổi thành một nụ cười đầy vẻ châm chọc.

“Nhất vinh câu vinh thì đúng nhưng còn nhất tổn câu tổn thì chưa chắc. Trước đây còn đã từng suýt chết ở trong Tướng phủ, Tướng phủ chẳng những không cho con một mái ấm, một chỗ dựa an toàn mà ngược lại, cha sai Lãnh Băng Nguyệt tiễn con đi một đoạn đường, tránh việc con làm mất hết danh dự của Tướng phủ. Phần ân tình này nhất định con sẽ không quên!”

Lãnh Tượng ngẩn ra: “Nói bậy! Hổ dữ không ăn thịt con, phụ thân làm sao có thể tàn nhẫn như vậy được?”

“Từ lúc ca ca rời khỏi Tướng phủ, cha đã bao giờ cảm thấy áy náy mà qua thăm mộ của mẫu thân hắn chưa?” Lãnh Băng Cơ không hề phản bác, chuyển chủ đề câu chuyện.

“Đột nhiên hỏi chuyện này làm gì?”

“Hắn là chưa từng đi đúng không? Bệnh tình của ca ca đã nghiêm trọng đến mức sắp chết rồi, đại phu nói hắn sẽ không sống qua mùa hè năm nay, vậy mà cha đã từng liếc mắt nhìn huynh ấy lần nào chưa, hay cha chỉ biết khoa môi múa mép, mở miệng ra là nói tới tình thân?”

Lãnh Tương bị nói đến ả khẩu.

Lãnh Băng Cơ đứng dậy, phủi phủi ống tay áo: “Con biết, việc con và ca ca còn sống khiến cả đời này cha không cách nào thoát khỏi tội danh bỏ rơi vợ con, cho nên cha mới sỉ nhục con hết lần này đến lần khác, lúc nào cũng chỉ muốn chúng con chết quách đi cho xong chuyện”

Nhưng cha cũng phải biết rằng, ông ngoại con cả đời này đều không được rửa nhục, đến tận lúc ông ấy sắp chết vẫn vì chuyện cha làm trễ nải thanh xuân của nương con mà canh cánh trong lòng biết bao nhiêu năm trời.

Ông cũng chính là người đã hại mẹ ta ra nông nỗi đó, chỉ vì ông mà bà ấy suy nghĩ quá nhiều rồi sinh bệnh, sau đó thì qua đời sóm.

“Đừng luôn nghĩ nương mang hai chúng ta đến kinh thành là để bám lấy tiền tài phú quý của Tướng phủ, bà ấy chỉ đơn giản là mong sau này ta và ca ca ta sẽ có một chỗ dựa, tiền đồ cũng xán lạn hơn mà thôi.”

“Nhưng mấy năm nay ông chẳng thèm quan tâm đến chúng ta, sinh con mà không nuôi, nuôi con mà không dạy, bây giờ ông lấy tư cách gì đứng trước mặt tôi khua môi múa mép!”

Một phút yếu lòng, Lãnh Băng Cơ liền mang tất thảy những phiền muộn mấy ngày nay cất giữ ở trong lòng nói ra hết. Đây chính là nỗi thiệt thòi của nguyên chủ cũng chính là nỗi chua xót trong lòng ca ca.

Lãnh Tương luôn tự cho mình có tài ăn nói, đối mặt với những câu hỏi của con gái mình, ông ta á khẩu không trả lời được.

Hắn mơ hồ nhớ về những tháng ngày của rất nhiều năm về trước từ trên người Lãnh Băng Cơ, năm đó ở đại điện Kim Loan, giọng nói non nớt của một bé trai vang vọng khắp nơi, cùng với một bóng người mờ ảo.

Hắn cũng không biết rằng từ khi nào mà Lãnh Băng Cơ bắt đầu trở nên mềm yếu kiệm lời, cũng không biết từ lúc nào lại bộc lộ tài năng ra.

Hắn không còn gì để phản bác lại, chỉ có thể tức giận mà chỉ vào Lãnh Băng Cơ, duy trì chút tôn nghiêm cuối cùng của một người làm cha.

“Nghịch tử! Mày điên rồi sao?”

Lãnh Băng Cơ mỉm cười: “Phụ thân làm tướng nhiều năm như vậy, giờ bắt đầu lẫn lộn rồi sao? Chẳng phải chính cha là người gọi con về đây, kêu con ở lại quý phủ hai ngày đấy thôi, cha nhớ phải người ngựa đưa con về như cũ, còn bây giờ con quay về phòng cũ của mình để nghỉ ngơi đây”.

Cũng không đợi Lãnh Tương lên tiếng, cô che miệng ngáp một cái rồi nghênh ngang rời đi.

Vốn chuẩn bị một bụng những lời giáo huấn, định dùng để răn dạy cô, nào ngờ tức nghẹn không nói được gì, ông ta sa sút tinh thần mà ngồi xuống, hung hăng đập mạnh một cái lên tay nắm của ghế: “Năm đó đánh lẽ ta không nên sinh ra các ngươi!”

Lần này Lãnh Băng Cơ về nhà thăm cha mẹ cũng có thể coi như khác trước rất nhiều. Lần trước Lãnh Bằng Nguyệt tiền đồ xán lạn, nàng phải quỳ gối ở từ đường chịu phạt, như một con gà nhát chết. Lần gần nhất về lại vận dụng được khả năng y thuật của mình để cứu mạng Hỉ công công ăn phải có độc, chuyện này đã lan truyền khắp ngóc ngách Tướng phủ.

Đám hạ nhân đều đang nghị luận to nhỏ, Đại tiểu thư nhà mình đã ngồi vững ngôi Kỳ Vương phi, nhất thời bọn họ chưa tiêu hóa được chuyện này.

Nhưng khi nàng trở về, bọn họ đều tỏ ra vô cùng nhiệt tình. Không cần nàng phân phó, họ cũng chủ động đưa nàng đến một căn phòng được quét tước sạch sẽ, rồi còn mang trái cây tươi ngon cùng điểm tâm và chén trà thơm phức mời nàng dùng nữa, tình cảnh hiện tại không biết là vinh quang hơn trước kia biết bao nhiêu lần.

Lãnh Băng Cơ lần này cũng không hề keo kiệt, cái gì cần thưởng sẽ vung tay phóng khoáng vô cùng. Tương lai nếu ca ca có thể trở lại Tướng phủ, đám hạ nhân này kiêng kị nhất chính là cô, cũng sẽ không dám dùng mắt cho coi thường huynh ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play