Ông ta lắc đầu như đinh đóng cột: “Ta chưa thấy người này bao giờ, khẩu âm Thượng Kinh thành, hán tử ước chừng hơn ba mươi tuổi, cả người mặc đồ đen, đầu đội đấu lạp. Dáng người rất cao, hơi mập. À, đúng rồi, lúc hắn giao bạc cho bọn ta, ta thấy ngón trỏ ở tay phải của hắn bị đứt một đoạn”
Đây cũng là manh mối quan trọng.
“Còn gì nữa không?”
“Hết rồi”
Nữ quỷ sai vẫy tay với ky binh ở phía đối diện, người đối diện đồng loạt tránh ra, mở ra một con đường.
“Chỉ cho phép một lần này thôi, tạm thời tha cho các ngươi một mạng. Nếu như còn dám giả thần giả quỷ, lừa gạt dân làng thì chắc chắn sẽ lấy mạng các ngươi”
Đội ngũ đưa ma nào còn dám ở lại? Tất cả đứng dậy, run rẩy bò lên xe ngựa, quay đầu xe, vung roi ngựa, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Trương Tam vẫn luôn nằm sấp trong rừng, không dám động đậy, cơ thể cũng cứng đờ. Quần ướt nước tiểu bị gió lạnh thổi tới khiến hắn ta không nhịn được mà rùng mình một cái.
Hắn ta lờ mờ thấy rõ. Thì ra âm binh mượn đường ồn ào đến nỗi sôi sùng sục mấy ngày nay chỉ là một đám người có mưu đồ, giả mạo đội ngũ đưa tang, giả thần giả quỷ khiến cho người ta hoài nghi mà thôi.
Kết quả là đi đêm lắm, Lý Quỷ giả đã gặp phải Lý Quỳ thật, thật sự gặp được quan sai ở âm ty, quả thật khiến người ta không thể làm chuyện trái với lương tâm, không thì ắt sẽ có quỷ gõ cửa.
Hắn ta ngây người, gà trống trong ngực cuối cùng cũng tìm được thời cơ thích hợp, võ cánh một cái, lại thoát khỏi sự trói buộc của Trương Tam, Trương Tam cũng không dám đứng dậy đuổi theo.
“Ai?”Nữ quỷ nghe được động tĩnh trong rừng, quay mặt lại quát.
Gà trống kêu “cục cục”, võ cánh đi loạn giống như bị mù.
Bên cạnh có người trêu đùa: “Địa Lợi conuong nghĩ nhiều rồi, chẳng qua chỉ là gà rừng mà thôi”
Giọng nói vang dội, mang theo sự trêu ghẹo.
Nữ tử vừa mới ra lệnh vén áo choàng trên đầu, dưới áo choàng vốn nhìn như trống rỗng lại lộ ra một cái đầu từ phía dưới, đúng chính là Địa Lợi.
Nàng ngắm nghía túi da tượng người phía trước, thở ra một hơi, rũ tóc trên vai: “Phong vương gia và vương phi nương nương quả là liệu sự như thần, sao có thể biết chắc chắn âm binh mượn đường là có người đóng giả chứ? Nhìn dũng khí của những người này giống y hệt con chuột, cũng không biết xấu hổ mà đi hù dọa người khác”
Nam tử vừa lên tiếng cũng vén áo choàng lên, trên người mặc cẩm y màu mực đen, thân hình khôi ngô, cải trang giống như Mộ Dung Phong, nhưng lại là Vu phó tướng.
Hắn ta cười: “Bởi vì Vương gia nhà ta đã tự mình tra xét ở chỗ âm binh mượn đường, phát hiện ra dấu vết bánh xe không sâu lắm, dù cho ở chỗ bùn đất tơi xốp. Nếu như thứ để trong quan tài của đối phương là là bạc, thì dấu vết của bánh xe hẳn là rất dễ thấy, thậm chí là hãm sâu mới đúng. Cho nên kết luận là đối phương chính là đang hư trương thanh thế, dĩ nhiên mục đích cũng rất rõ ràng. Chính là muốn hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của Vương gia và Vương phi vào đây.
Cho nên ngay lập tức Vương gia nhà ta đã hiểu rõ đối phương dùng kế điệu hổ ly sơn, Vương phi nương nương nghe tin nhất định sẽ cấp tốc đến đây ngay trong đêm. Tấn Châu trống không, bọn chúng có thể mang theo tang vật an toàn đi qua Tấn Châu.
Mà sau khi chúng ta phát hiện ra bị mắc lừa rồi trở về thì đã không còn kịp nữa. Vương gia nhà ta dự đoán bọn chúng ở đây một hai ngày thế nào cũng có hành động. Vì vậy, lệnh cho †a giả trang thành ngài ấy, còn bản thân thì đã sớm đuổi tới Tấn Châu”
Địa Lợi nhếch môi cười: “Bình thường phu nhân nhà ta hay nói Vương gia chính là người đần độn, ta thấy là bất công rồi, rõ ràng Vương gia cực kỳ thông minh, quả là liệu sự như thần, cái này cũng có thể đoán ra được. Nếu như đối phương biết Phong vương gia và Vương phi nương nương chỉ là dùng kế ve sầu thoát xác, giương đông kích tây, thực ra đã sớm cùng nhóm sau mai phục ở Hà Đông. Sẽ không tức giận đến nỗi hộc máu đấy chứ?
Chờ mong có thể tóm gọn một mẻ đám thổ phỉ này, trả lại sự bình yên cho nhà họ Cừu. Thật đáng tiếc vì không thể tận mắt chừng kiến lúc những thổ phỉ này nhìn thấy Vương gia và Vương phi từ trên trời giáng xuống thì sẽ ngạc nhiên như thế nào?”
Vu phó tướng cười “ha ha”: “Vương gia nhà ta trên chiến trường dùng binh như thần, cái này thì tính là gì? Chỉ có điều ngài ấy không thích tranh quyền đoạt thế đấu đá với nhau mà thôi. Nam nhi chân chính thì nên như vậy, lòng đầy lý tưởng, bày mưu lập kế, không câu nệ tiểu tiết. Các huynh đệ trong quân doanh chúng ta là tâm phục khẩu phục đối với Phong vương gia.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT