Ôi, nữ nhân chanh chua hung hãn này sao lại biến thành sản phụ rồi? Đây không phải phong cách của nàng ta a?

Lãnh Băng Cơ còn tưởng rằng nàng ta sẽ nhân cơ hội này để lừa bịp tống tiền phủ quốc công chứ. Hóa ra là nàng đã lấy bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử rồi sao?

Hiên vương phi cười tủm tỉm: “Vậy vương gia giao việc này cho thiếp đi? Thiếp sẽ tiến cung, tìm mẫu hậu, mời ngự ý đến đây

Hiên vương xua tay: “Chuyện này bắt đầu từ ta, dám làm phải dám nhận, bản vương sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, các người không phải nhiều lời nữa”

Hiên vương ngay lập tức không uống rượu hỉ nữa, rời khỏi phủ quốc công, vào cung.

Hôn lễ đang vui vẻ thì bị chuyện không vui này làm cho xáo trộn. Mọi người không còn hứng thú với những vui vẻ cười đùa nữa.

Người của phủ quốc công trong lòng cũng lo lắng, biết rằng vị công chúa Nam Chiều này không dễ động vào. Bây giờ một tai nạn ngoài ý muốn đã khiến nàng ta bị hủy dung, phải giải thích như thế nào đây?

Lãnh Băng Cơ khịt mũi, cảm thấy Na Trát Nhất Nặc này chỉ đơn giản là không may mắn. Nhưng mà nàng cũng không thể nói gì, rốt cuộc thì ai có thể mang dung mạo của mình ra làm trò đùa chứ? Sự việc phát sinh ngoài ý muốn, ai cũng không thể nói gì được.

Hiên vương vừa đi thì Na Trát Nhất Nặc cũng đứng lên trở về dịch trạm. Lãnh Băng Cơ cũng gọi Mộ Dung Phong cùng về phủ.

Mộ Dung Phong còn có điểm kỳ quái: “Không phải nàng muốn xem náo nhiệt sao? Sao lại không đợi nữa?”

Lãnh Băng Cơ mím môi cười, lão thái quân và lão quốc công đều muốn được ôm cháu, hôm nay đám người này làm sao có thể khuấy động chuyện tốt giữa hai người kia được? Vì vậy, không náo động phòng được thì chẳng có náo nhiệt gì để xem cả.

Tiểu Vân Triệt một tay chống ma nằm trên đùi Lãnh Băng Cơ, ngẩng mặt lên háo hức nhìn nàng. Một đôi mắt với lông mi dày ngân ngấn nước.

“Mẫu thân, nhà cữu cữu thật sự có hài tử rồi sao?” Lãnh Băng Cơ gật đầu: “Con sắp được làm cà cà rồi”.

“Mẫu thân, khi nào thì người cũng sinh cho con một tiểu đệ đệ?”

Lãnh Băng Cơ không nghĩ đến, hắn vậy mà lại đột nhiên hỏi đến vấn đề này. “Mẫu thân và cha chỉ thương một mình con không tốt sao?” “Con muốn có một tiểu đệ đệ”

“Tại sao lại không phải là tiểu muội muội chứ?”, Mộ Dung Phong có chút không vui.

“Tiểu muội muội không thể san sẻ trách nhiệm với con, lại còn cần con bảo vệ, khóc lóc nũng nịu, thật phiền”

Lãnh Băng Cơ cau mày: “Chia sẻ trách nhiệm gì với con?

Tiểu Vân Triệt thở dài: “Lẽ nào người không nhìn thấy gánh nặng con mang trên lưng sao? Con bị gánh nặng đè cho không lớn được này”

Hơ, tên tiểu tử lông tơ chưa rụng, miệng còn hội sữa này mà cũng có áp lực sao?

Lãnh Băng Cơ lắc đầu: “Ta chỉ nhìn thấy một con khỉ nhỏ không thích học bài, không tim không phổi chỉ ham chơi thôi.”

Tiểu Vân Triệt nhìn nàng bằng ánh mắt ghét bỏ: “Con còn không ghét bỏ người đấy! Cha luôn nói con là nam tử hán, phải học cách bảo vệ người. Cha người còn không xem xem, người đã lấy phải một người thê tử thích gây rắc rối như thế nào, khiến cho con ngày nào cũng không thể yên tâm được, thật mệt mỏi!”

Lãnh Băng Cơ cười đến ngày người: “Đây chính là gánh nặng mà con nói đến sao?”

“Vừa nãy đầu, với đầu a?”, Tiểu Vân triệt xì mũi coi thường, thân hình mũm mĩm ngay ngắn, đến đầu ngón tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play