Đối mặt với lời nói móc của Như Ý, tính tình hơi nóng nảy của Lãnh Băng Cơ liền chịu không nổi nữa rồi.
“Hôn nhân đại sự, chung thân đại sự, đương nhiên phải thận trọng, qua loa không được. Nếu ngộ nhỡ trao cho không đúng người, thì hối hận không kịp. Ta nghĩ, công chúa Như Ý nên hiểu rõ mà phải không?”
Như Ý thay đổi sắc mặt, sau đó cười ha hả: “Sợ là làm Phong Vương Phi thất vọng rồi, ta và phò mã gia tình đầu ý hợp, kiêm điệp tình thâm, vẫn thật là không có cảm xúc giống người”
Quay mặt về phía Kim Vũ vẫy vẫy tay, Kim Vũ lập tức ngoan ngoãn đi qua, đứng sau lưng Như Ý, một tay vòng qua eo nàng ta. Như Ý dựa đầu vào vai Kim Vũ, đưa ngón tay thanh mảnh chọc chọc vào lồng ngực Kim Vũ, giọng điệu nũng nịu: “Bọn họ đang giễu cợt ta, nói xa nói gần chế chàng không đủ thương ta đỏ”
Kim Vũ cười ha hả: “Nàng là bảo bối của ta, thương chính là thương, không phải làm cho người khác nhìn vào, nàng tự mình có thể cảm nhận là được rồi, hà tất phải dư hơi với bọn họ chứ?”
Như ý hất cẳm cao lên, ngữ khí càng thêm uốn éo: “Giả dụ, ta muốn làm cho người khác thấy thì sao?”
Kim Vũ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Như Ý, nhẹ giọng nói: “Mẫu hậu còn đang đợi đó, chúng ta đi thỉnh an mẫu hậu nhé?”
Như Ý đắc ý liếc Lãnh Băng Cơ và Lục Vụ một cái, cuối cùng cũng vừa lòng thỏa ý: “Vậy chúng ta đi thôi” Hai người thân mật bước đi rồi. Lãnh Băng Cơ ăn một bụng cầu lương ngây ngốc nhìn bóng lưng hai người họ rời đi, nhất thời có chút thẫn thờ chậm chạp.
Nghe nói, phò mã gia này có Long Dương Chi Hào, căn bản không có một chút hứng thú nào với nữ nhân cả, Như Ý gả đến Kim gia, đến năm năm trời ở góa. Sao lại, sao tình cảnh này có vẻ không đúng lắm nhỉ?
Khá lắm, hai người này kẻ xướng người họa, chán ngắt méo mó, có thể khiến cho người ta nổi da gà. So với người vừa tân hôn xong còn ngán hơn.
Nàng kì quái hỏi Lục Vụ: “Kim Vũ đổi tình rồi hả?”
Lục Vụ cũng lắp ba lắp bắp, kinh ngạc dụi mắt: “Không có nhỉ? Nghe nói quan hệ giữa hai người này rất bế tắc, Kim Vũ trước giờ sẽ không chủ động bước vào phòng của Như Ý, cũng rất ít khi cùng Như Ý đi thỉnh an hoàng hậu nương nương. Hôm nay, chẳng lẽ bị quỷ nhập sao?
Lãnh Băng Cơ nhìn Kim Vũ rõ ràng không phải diễn trò, nếu hắn chán ghét Như Ý, nhất cử nhất động có thể chiều theo, nhưng ánh mắt không thể giả được.
Khả năng, thật sự là thành tâm đến sắt đá cũng phải vỡ rồi? Kim Vũ cuối cùng bị cảm động Như Ý rồi?
Tính hướng còn có thể tùy tiện chuyển chơi sao?
Như Ý đưa Kim Vũ đến tẩm cung của hoàng hậu, hoàng hậu tựa trên giường, trên đầu còn đeo mặt ngạch, đang đau đầu. Trong phòng có đốt ninh thần hương, tất cả cung nhân đều ngưng thần nín hơi, đến thở mạnh cũng không dám. Sau khi Như Ý và Kim Vũ thông bẩm, liền đi vào dập đầu thỉnh an, hoàng hậu sai người ban ghế ngồi.
Như Ý đi thẳng vào vấn đề: “Nghe nói, tiện nhân Lãnh Băng Cơ kia hại mẫu hậu mất đi phượng ấn?”
Hoàng Hậu nhìn về Kim Vũ đang ngồi cạnh, ánh mắt hướng về phía Như Ý, ra hiệu nàng ta ngay trước mặt Kim Vũ, mà nói chuyện không che đậy miệng.
Như Ý phất tay lệnh cho tất cả cung nhân hầu hạ lui ra, mới mặt mũi đầy ngượng ngùng nói với hoàng hậu: “Nữ nhi bây giờ cuối cùng cũng đợi đến lúc Kim Vũ lãng tử quay đầu, bây giờ chàng đối với nữ nhi rất tốt, hầu như nói gì nghe đó, mẫu hậu cứ việc yên tâm”
Hoàng hậu kinh ngạc nhìn Kim Vũ một cái, rồi lại nhìn lại Như Ý một mặt thẹn thùng, làm người từng trải, lập tức hiểu ra ý của Như Ý, ngạc nhiên hỏi: “Thật sao?”
Kim Vũ ở bên cạnh nói: “Trước đây là Kim Vũ không biết tốt xấu, nàng phụ tình ý của công chúa, sau này ta đương nhiên sẽ đối xử tốt với công chúa, xin mẫu hậu yên tâm”
Hôn sự của Như Ý trước đầu đến cuối vẫn luôn là tâm bệnh của hoàng hậu, nhìn thấy nàng cuối cùng cũng đưa tay làm tan mây mờ thấy được ánh trăng, cũng cực kỳ vui mừng, đưa tay lên chùi khóe mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT