Hơn nữa Lãnh tướng cũng không cưới thêm thê thiếp, bà ta cũng coi như là bông hoa duy nhất trong nhà.
Tuy nhiên, việc duy nhất không vừa ý chính là Lãnh Minh Nguyệt được gả vào Hạo Vương phủ lâu như vậy nhưng vẫn không sinh hạ được cho Hạo Vương một mụn con nào.
Hạo Vương thành thân đã được hai ba năm nhưng vẫn không thể cùng Vương phi sinh con nối dõi, khi ấy người ta đều bàn tán sau lưng, nói rằng thân thể Vương phi quá yếu, uống thuốc nhiều năm, sợ là đã ảnh hưởng đến thân thể.
Chính vì vậy, đến cả hoàng đế cũng một mực khuyên Hạo Vương nạp Trắc Phi, nổi dõi tông đường.
Ai ngờ thành thân với Lãnh Minh Nguyệt bốn năm, Hạo Vương phủ vẫn không có động tĩnh gì, ánh mắt mọi người nhìn Hạo Vương liền có chút không đúng. Chuyện này muốn không để ý cũng không được.
Lãnh Minh Nguyệt từ từ chạy đến cạnh Lãnh Băng Cơ: “Đại tỷ, quả nhiên là tỷ! Ta còn tưởng rằng ta nhận nhầm người! So với năm năm trước, hiện tại trong tỷ còn đẹp hơn.”
Lãnh Bằng Cơ tươi cười: “Không nghĩ ngươi cũng ở đó, nhất thời không nhận ra”
“Ta đâu có tư cách tham gia cung yến, ta nghe nói gần đây Lâm phi nương nương đổ bệnh nên mới xin Hạo Vương cùng vào cung với ta, cùng ta đi vấn an Lâm phi nương nương”
Lâm phi là Mẫu phi mới được phong hàm của Hạo Vương.
Không ngờ Lãnh Minh Nguyệt lại có tâm đến thế, đặc biệt vào cung thỉnh an. Xem ra, nha đầu này là đúng là đã trưởng thành rồi, tuy vẫn còn sắc bén những thủ đoạn tranh sủng này cũng rất kín kẽ chu đáo, rất cao minh.
Lãnh Băng Cơ khách khí hỏi thăm vài câu về tình trạng thân thể của Lâm phi.
Lãnh Minh Nguyệt thẳng thắn hỏi: “Lãnh Bằng Nguyệt đã chết, chắc hẳn tỷ cũng biết rồi chứ?”
Lãnh Băng Cơ nhẹ gật đầu.
Lãnh Minh Nguyệt rõ ràng có chút đắc ý: “Nàng ta gây nhiều tội lỗi như vậy, chết cũng đáng, làm nhiều việc ác nên cuối cùng mới phải chịu kết cục như thế này!
Lúc hạ tảng nàng ta tỷ vẫn chưa hồi phủ nên không biết nàng ta chết thảm thế nào đâu. Nghe nói hộp sọ bị đập vỡ nát, tóc tại đều nhuốm đầy máu đỏ. Hai phu nhân trong phủ phải mất rất nhiều công sức, thật không dễ dàng gì mới chải được mái tóc nàng ta cho chỉnh tề.
Trong số đó phải nói đến Duẫn bà tử, nghe nói sau khi hồi phủ bà ta đã bị dọa không nhẹ, đến bây giờ vẫn còn nói năng lung tung, không nhận người quen. Bà ta khăng khăng la hét rằng mình đã nhìn thấy quỷ, nói rằng bà ta gặp Lãnh Bằng Nguyệt cả người đầy máu hung tợn đến đây để lấy mạng bà ta, sau đó sợ hãi đến hai mắt trắng dã, ngất lịm đi..
Người trong phủ bàn tán rằng, lúc bà ta khâm liệm cho Lãnh Bằng Nguyệt đã bị tiền tài che mờ hai mắt, lén giấu đi một cây trâm dát vàng nạm ngọc nên mới bị quỷ ám. Tỷ nghĩ xem Lãnh Bằng Nguyệt là ai chứ? Nàng ta có thù tất báo, lòng dạ độc ác, làm quỷ thì cũng là ác quỷ, khiến cho người ta không được yên ổn”
Lãnh Bằng Cơ không muốn nói thêm về Lãnh Bằng Nguyệt nữa. Vưa nhắc đến nàng ta, trong lòng nàng đã có chút hốt hoảng.
Nàng không những không có cảm giác vui sướng khi cười trên nổi đau của người khác mà ngược lại còn cảm thấy trong lòng ngột ngạt, suy sụp, vô thúc muốn trốn tránh chủ đề này.
Nàng không hề để tâm đến lời Lãnh Minh Nguyệt nói chỉ gật đầu qua loa, ra hiệu mình đang nghe.
“Ta còn nghe nói người trong phủ cũng có chút sợ hãi vì vậy cha đã đặc biệt mời cao nhân đắc đạo về tướng phủ để siêu độ trừ tà. Kết quả lại chẳng những không thể xoa dịu được lòng người mà ngược lại còn gây ra thêm những chuyện đáng sợ, dọa mọi người không nhẹ”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT