Lãnh Băng Cơ không trở về tướng phủ để đưa tang cho Lãnh Băng Nguyệt. Dù sao giữa hai người luôn như nước với lửa mọi người đều đã biết rồi, cần gì phải trở về, để cho người ta nói là làm bộ làm tịch chứ?
Hơn nữa, nàng cũng cần phải đi làm một cuộc kiểm tra toàn diện và cẩn thận cho tên ma ốm, lập ra một loạt các phương án điều trị. Đợi đến khi sứ thần Nam chiếu vào kinh, nàng và Lãnh tướng cũng dễ làm việc có chủ đích, theo lý để tranh luận.
Nếu như không nắm chắc chữa khỏi bệnh của Na Dạ Bạch, tất cả đều là lời nói suông.
Sau khi tên ma ốm vào kinh, vẫn nhận được ưu đãi. Tuy rằng nói là giam lỏng, hạn chế một phần tự do của hắn ta, nhưng ở trong trạm dịch, hắn ta vẫn được ăn sung mặc sướng, được cố gắng thỏa mãn các loại nhu cầu cuộc sống vô cùng kỳ quặc của hắn ta.
Chỉ có, mỹ nhân là không có.
Lãnh Băng Cơ xách theo hòm thuốc, đi đến trạm dịch, thuận miệng hỏi thăm ăn uống và tình trạng thân thể của Na Dạ Bạch gần đây.
Người ở trạm dịch rất khoa trương mà kinh ngạc: “Lần đầu tiên nhìn thấy chủ nhân khó hầu hạ như vậy. Đừng nói là ăn ở đi lại, ngay cả cái nhà xí, tật xấu cũng không phải là nhiều bình thường. Hôm nay hắn ta lại giày vò, thế nào cũng phải bắt chúng ta dựng cho hắn ta một cái giá gỗ cao thơm mát, làm như nhà xí để dùng. Yêu cầu phía dưới rải than tro, trên than tro còn phải lót một tầng lông ngỗng trắng tinh. Trong nhà xí, lông ngỗng bay lên mới có thể che đậy vật dơi bẩn, tránh cho nhìn thấy sẽ buồn nôn. Ngay cả hoàng thượng sợ là cũng không chú trọng như vậy đâu”
Lãnh Băng Cơ cũng chỉ mỉm cười ứng phó một tiếng, ít thấy thì lạ nhiều. Hôm nay tên ma ốm này đã là tù nhân rồi, lại vẫn còn chú trọng bề ngoài như thế.
Lãnh Bằng Cơ xách hòm thuốc đi vào. Na Dạ Bạch đang dựa trên tháp mỹ nhân mềm mại, nghe thấy tiếng bước chân của nàng lập tức nâng mí mắt lên, liếc nhìn hòm thuốc trong tay nàng một cái: “Xem ra, nàng đã đồng ý chữa bệnh cho ta rồi”
Lãnh Bằng Cơ dừng lại ở chỗ cách hắn ta một trường, do dự không tiến lên: “Nam Chiếu dùng sức mạnh của quốc gia để đổi lấy tính mạng của ngươi”
Na Dạ Bạch cũng không mảy may kinh ngạc: “Nàng có biện pháp sao?”
Lãnh Bằng Cơ lặng lẽ mở khóa nhẫn không gian, tiến hành kiểm tra các hạng mục cần thiết cho hắn ta, cân nhắc một lát, chần chừ nói: “Chỉ dựa vào năng lực cá nhân có hạn của ta thì không có chút nắm chắc nào. Nhưng ta có thể mượn đạo thuật, ngươi dám thử không?”
“Đạo thuật?”Na Dạ Bạch có phần sửng sốt: “Ta biết nàng từng học qua thuật y cổ, nhưng từ trước đến nay không biết nàng lại còn biết đạo thuật?”
“Hiểu biết lơ mơ thôi, có điều Trường An của chúng ta có cao nhân, có thể giúp người mượn thọ, để người tiếp tục tính mạng. Điều kiện tiên quyết là sau này ngươi không thể tiếp tục làm hại tính mạng của người vô tội nữa. Nếu không, thọ mệnh mượn cho người sẽ bị giảm dần. Tự ngươi suy xét có muốn chấp nhận hay không?”
Na Dạ Bạch nhìn chằm chằm nàng: “Nàng cảm thấy ta sẽ tin tưởng chuyện hoang đường như vậy sao?”
“Nếu ngươi không tin, lúc trước cần gì phải để cho Na Trát Nhất Nặc nghìn dặm xa xôi chạy tới chỗ thánh nữ để học vụ thuật? Vụ thuật và đạo thuật vốn là cùng nguồn gốc, uyên bác thâm thúy, lẽ nào lại để cho người Nam Chiều các ngươi có thể hiểu được sao?”
Có câu có bệnh thì vái tứ phương, Na Dạ Bạch hoàn toàn tin tưởng, không chút nghĩ ngợi gật đầu: “Chấp nhận, khi nào có thể bắt đầu chữa bệnh?”
“Sứ thần Nam Chiếu của ngươi hai ngày nữa sẽ đến Thượng Kinh, sau khi hòa đàm ta sẽ sắp xếp thời gian chữa bệnh cho ngươi.
Na Dạ Bạch cười sảng khoái: “Bản Thái tử quả nhiên không nhìn lầm người, ngay từ đầu tại đã biết người nhất định sẽ có cách”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT