Mộ Dung Phong vừa liếc mắt thì nhìn thấy ấm trà nhỏ ở trong đám người, hắn lập tức tung người xuống ngựa, đi về phía đứa trẻ rồi dang hai tay ra: “Nhi tử ngoan, mau đến bên cạnh phụ thân nào”
Tiểu Vân Triệt vừa liếc mắt lập tức đã bị bông hoa tân lang buộc trước ngực hắn thu hút, lập tức bay nhào tới trước mặt hắn: “Có phải là người đến đón con và mẫu thân không?”
Mộ Dung Phong gật đầu nói: “Lần trước không phải là con oán trách phụ thân cưới mẫu thân con mà không thông báo cho con biết sao? Con xem, lần này, phụ thân không có quên đâu?”
Tiểu Vân Triệt nghiêm túc gật đầu: “Vậy mới đúng chứ, lần tới khi con thành thân, con nhất định sẽ thông báo cho phụ thân một tiếng, mời phụ thân đến uống rượu mừng của con”
Lời của đứa trẻ vốn chẳng cố kỵ điều gì, nghe vậy xung quanh vang lên một trận cười vang.
Mộ Dung Phong cũng cảm thấy vô cùng buồn cười, ôm Tiểu Vân Triệt nói: “Đi nào, chúng ta đi đón mẫu thân con lên kiệu hoa thôi”
Hỉ nương cũng không ngừng thúc giục: “Giờ lành đã đến rồi, mau mời vương phi nương nương lên kiệu thôi.”
Dân chúng xung quanh cũng ồn ào theo: “Mau mời vương phi nương nương! Mời vương phi nương nương lên kiệu!”
Người của tướng phủ vội vàng nhường ra một con đường, trên người Lãnh Băng Cơ mặc một thân phượng bào lộng lẫy được đám người Sở Nhược Hề và Nhi Nhi đỡ lấy, từ từ đi ra cửa tướng phủ. Làn váy được thêu bằng tơ màu vàng bạc dưới bước chân của nàng uốn lượn như từng làn sóng, càng làm nổi bật dáng người mềm mại, phong hoa tuyệt đại của nàng.
Có một cơn gió lướt qua cuốn lên một góc khăn trùm đầu màu đỏ của tân nương làm lộ ra chiếc cằm tinh tế cùng cánh môi đỏ thắm.
Mọi người chỉ là thoáng thấy một đường cong tinh xảo đẹp đẽ của khuôn mặt nàng nhưng ai nấy cũng phải kinh diễm không thôi. Ai ai cũng tò mò không biết bên dưới tấm khăn phượng trùm đầu được thêu chân trâu này sẽ là một dung nhan khuynh thành tuyệt sắc đến mức nào.
Đến cả Tiểu Vân Triệt cũng phải kinh ngạc thốt lên: “Mẫu thân thật là xinh đẹp!”
Mộ Dung Phong nhìn nàng không chớp mắt, trên mặt hắn cũng hiện lên vẻ sững sờ.
Lãnh Thanh Hạc cúi xuống nói: “Lần trước không thể tự mình đưa muội lên kiệu là điều mà huynh tiếc nuối nhất. Lần này xuất giá, để huynh cũng muội đi”
Tân nương phải giữ cho đôi chân của mình không được chạm đất, cũng không thể mang theo số mệnh của nhà mẹ đẻ, vậy nên, để sư huynh đưa dâu là tập tục của người Thượng Kinh.
Lần trước xuất giá, Lãnh Thanh Hạc bởi vì bệnh tật triền miên mà không nhìn nàng lấy một cái, huống chi là bế nàng lên kiệu.
Lãnh Bằng Cơ đặt cánh tay lên vai Lãnh Thanh Hạc, đồng thời duỗi ra ngón tay mảnh mai như ngọc thông ôm lấy cổ Lãnh Thanh Hạc, nhẹ nhàng mà kêu một tiếng: “Sư huynh”
Thực ra, đây chính là điều mà cả hai người đều cảm thấy tiếc nuối. Hôn lễ của Lãnh Thanh Hạc, Lãnh Băng Cơ cũng không tham gia, lần này coi như thoả mãn được tâm nguyện của cả hai huynh muội.
Thật hạnh phúc khi một sự huynh luôn quan tâm và cưng chiều mình.
Lãnh Thanh Hạc từng bước từng bước vững vàng cõng nàng đi xuống bậc thềm, không hề vội vã.
Mộ Dung Phong đặt Tiểu Vân Triệt trên tay xuống, đỡ lấy Lãnh Băng Cơ từ lưng của Lãnh Thanh Hạc và ôm nàng vào lòng.
“Lãnh Băng Cơ cứ giao cho ta. Đại ca, huynh đừng lo lắng quá, cả đời này, Mộ Dung Phong ta sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương nàng, dù khát nước ba ngày cũng chỉ lấy một gáo, yêu thương nàng đến tận xương, quan tâm nàng từ những điều nhỏ nhất, hiệu nàng bằng cả tấm lòng, thà phải quay lưng lại với cả thế giới chứ quyết không phụ nàng”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT