Lãnh Băng Cơ chừng hắn một cái: “Rốt cuộc có thấy qua hay chưa?”

Ánh mắt của Tiểu Vân Triệt dời đi, nhút nhát chỉ tay về phía phòng của chính mình, lắp ba lắp bắp nói: “Hình, hình như là con cầm rồi”

“Con, con cái tên nghịch tử này! Con muốn tạo phản sao?”

Lãnh Băng Cơ bày ra bộ dáng như thể vừa bị người ta đánh trộm vậy, tức đến run cả người: “Quả thực là sống chán xiêu vẹo rồi, hôm nay ai cũng đừng mong cản ta, xem ta có đánh chết con cái tên nhãi ranh này không!”

Nàng nâng tay xắn tay áo lên, vẻ mặt hung thần ác sát mà †úm lấy Tiểu Vân Triệt, vung cánh tay lên nhằm vào mông hắn rồi đánh.

Tiểu Vân Triệt kêu “áu”một tiếng: “Đau quát”

Một cái tét mông này tuyệt đối là dồn sức để đánh, người ngoài nhìn qua thôi cũng thấy đau.

Thẩm Phong Vân đương nhiên không thể trơ mắt đứng nhìn Tiểu Vân Triệt bị đánh, bèn vội vàng tiến lên ngăn cản: “Biểu tẩu, ngươi ngàn vạn lần không được nóng nảy, dù sao Vân Triệt vẫn còn là một hài tử”

Lánh gấp đến độ nhảy cẵng lên: “Bé chẳng vin, cả gãy cành, hơn nữa, đây còn là tội chém đầu đấy, ta có thể không gấp được sao? Thay vì bị Hoàng gia gia của hắn chặt đầu, còn không bằng để ta tự tay đánh chết hắn đi. Đánh tàn phế rồi thì †a nuôi, tránh cho sau này lại đi gây hoạ, nhỡ mà đánh chết thì ta lại sinh thêm đứa nữa là được!”

Nàng một bên nói, một bên rút trường tiên bên hông ra, giống hệt như một con sư tử đang nổi giận vậy, lục thân không nhận, vung roi “bộp bộp”.

Lộc công công bảo vệ Tiểu Vân Triệt, Thẩm Phong Vân dù sao cũng là một nam nhân ở bên ngoài, không dám xông lên ôm ôm ấp ấp để ngăn cản, lửa giận ở trên đỉnh đầu Lãnh Băng Cơ thiêu cháy “hừng hực”, cây roi trong tay nàng quét qua sau lưng của Tiểu Vân Triệt, hài tử đau đến mức lăn qua lăn lại trên mặt đất, vừa khóc vừa kêu gào.

Bên trong Triều Thiên Khuyết loạn thành một cục.

Phong vương phi nổi giận, tất cả mọi người không một ai dám đứng ra khuyên can, đây là kinh nghiệm xương máu từ lần trước nói bọn họ biết.

Thẩm Phong Vân thấy tình hình không ổn, lo lắng quay qua nói với Lộc công công: “Không được rồi, Lộc công công!

Ngươi ở đây đỡ đòn, ta hồi cung bẩm báo với Hoàng thượng!”

Lộc công công cũng đang hoang mang lo sợ đây, liếc thấy bộ dáng hung thần ác sát kia của Lãnh Băng Cơ, lại nhìn tiểu hoàng tôn sợ tới mức phát run lên, cũng không dám chạy, cứ đứng ở đó đợi bị ăn đánh.

Tiểu Vân Triệt khi ở trong cung phải nói là trăm chiều ngàn sủng, đừng nói là bị đánh, người ở trong cung đều không dám nhìn bằng nửa con mắt đâu. Vậy mà giờ đây lại bị Phong vương phi đánh đến chết thì thôi, quả thực vô cùng bi thảm.

Nếu Hoàng thượng mà biết chuyện, còn không đau lòng chết mất sao?

Thế nhưng kêu bản thân lão ta cầm cự ở đây lại là cái thể loại gì vậy? Bản thân thì đã chân già tay yếu lại không chịu được đòn cũng không có ngăn cản được.

“Vẫn là Thẩm thế tử ở lại đi, lão nô quay về truyền tin”

Còn chưa đợi Thẩm Phong Vân trả lời, lão ta đã phi như bay lên ngựa sau đó trực tiếp thúc ngựa tiến cung, cấp tốc bẩm báo lại tin tức cho Hoàng đế biết.

Hoàng đế lão gia tử đạt được âm mưu của mình, còn đang ấp ủ tâm tình, nghĩ xem tí nữa rốt cuộc nên xử lý Lãnh Băng Cơ kiểu gì, nhưng vừa nghe xong tin báo, trong lòng lập tức run bắn lên, đau đến mức thở không ra hơi.

Nữ nhân này thật sự quá tàn nhẫn rồi, đây là trực tiếp nắm được cái thóp của ngài ấy, biết ngài ấy thương Tiểu Vân Triệt, định chơi khổ nhục kế với ngài ấy sao?

Chính mình cùng lắm cũng chỉ buộc nhỉ tử vào trên cột cờ, làm màu làm dáng chút thôi, nàng ta thì hay rồi, học xong thực hành luôn, trực tiếp ra tay đánh người. Có phải là nàng ta cố ý diễn kịch cho chính mình xem không nhỉ?

Thế nhưng nếu như chính mình không đi, lời tố khổ của Tiểu Vân Triệt vẫn cứ văng vắng bên tai, có khi nào nàng ta thật sự sẽ đánh hài tử đến mức tróc da tróc thịt không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play