Người đã chắc chăn như vậy, cớ làm sao không đích thân đi tìm biểu tẩu? Tại sao cứ nhất nhất tìm trăm phương ngàn kế ép buộc mình cơ chứ?

Hắn dường như có thể nhìn thấu, lão gia tử kia đang hao tâm tốn sức đào một cái bãy chờ mình sa chân, mồi dẫn không ai khác chính là mỹ nhân Lục Vu hăn ao ước bao lâu nay.

Mệt mỏi cất bước ra khỏi ngự thư phòng, Thẩm Phong Vân nhìn thấy Lục Vu mà mình ngày nhớ đêm mong.

Lục Vu mặc trên người bộ cung phục màu hồng nhạt, vạt áo thêu tỉ mỉ hoa văn bằng chỉ ngân tuyến, tôn lên vòng eo nhỏ nhắn, dáng ngọc thướt tha tựa bên lan can Thiên Lý trì, trong †ay cầm chiếc bát lá sen cho đám cá chép cảnh ăn, khuôn miệng nở nụ cười tươi như hoa mai vừa e ấp nở.

Thẩm Phong Vân lâu ngày trông ngóng Lục Vu, vừa nhìn thấy nàng, khí huyết trong người mạnh mẽ cuộn trào toàn thân, chỉ thấy miệng lưỡi khô khốc, nhịp tim gia tốc, đập loạn thình thịch.

Quan hệ giữa hắn và Lục Vu, nói thẳng ra là chút kỳ lạ, thân thuộc hơn người xa lạ, lạnh nhạt hơn tình nhân nhưng lại nhập nhằng, mập mờ vượt trên tình cảm bạn bè thông thường.

Đưa theo ánh mắt mơ hồ nhìn Lục Vu, Thẩm Phong Vân liền cảm thấy người tình trong mắt hóa Tây Thi, thấy nàng điểm nào cũng tốt đẹp. Dáng người thon thả, khuôn mặt mỹ miều, thấu tình đạt lý, bản tính thiện lương, lại trọng nghĩa khí, đúng là vị thế tử phi hoàn hảo mình có cầu cũng không được.

Cung nữ đứng cách Lục Vu không xa nhìn thấy Thẩm Phong Vân, nhất thời hơi kích động, chạy tới bên nhắc nhở Lục Vu: “Công chúa, công chúa, Thẩm thế tử đến rồi”

Lục Vu quay mặt lại, vừa thấy Thẩm Phong Vân, chân tay hơi luống cuống, bứt rứt nắm chặt gấu tay áo, khẽ cúi mặt xuống.

“Thẩm thế tử”

Thẩm Phong Vân đến điệu bộ cũng không được nhiên, bước đến bên cạnh, ho nhẹ một tiếng: “Lục Vu công chúa, thật trùng hợp”

Lục Vu khẽ khàng cắn môi dưới: “Không phải trùng hợp, là phụ hoàng bảo ta ở đây đợi huynh, nói rằng huynh có chuyện muốn nói với ta”

Thẩm Phong Vân cắn răng, đành lấy tờ thánh chỉ Hoàng đế vừa ban đưa ra: “Hoàng thượng vừa ban cho ta một đạo thánh chỉ, có mấy chỗ người viết ngoáy ta không nhìn ra được, mong Lục Vu công chúa xem giúp ta một chút.”

Nói rồi mở cuộn giấy, chỉ vào vài chữ trong đó, đưa đến trước mặt Lục Vu.

Lục Vu nhìn theo hướng tay hắn chỉ, khoảng cách thật gần, cũng khó trách tâm ý mãn nguyện, gương mặt đỏ dần theo từng chữ ngón tay lướt qua, miệng thốt lên đầy nghỉ hoặc: “Ban hôn cho thế tử Quốc công phủ Thẩm Phong Vân làm thế tử phi, ước định lương duyên, bạc đầu không rời..”

Lòng nàng không kìm được, trùng hẳn xuống, dường như có cơn buồn bực nhấn chìm, bàn tay siết chặt lại, chua xót hỏi: “Phụ hoàng người ban hôn cho huynh?”

Thẩm Phong Vân gật đầu, nghiêm túc nói: “Bây giờ chỉ còn thiếu chưa đóng dấu ngọc tỷ thôi”

Lục Vu mím môi: “Ờ “một tiếng, giọng điệu đầy mất +át: “Không biết conuong nhà ai có phúc khí lớn như thế?”

Trong mắt Thẩm Phong Vân hiện lên ý bỡn cợt: “Nếu muội xin ta, ta sẽ cho muội xem cái tên ở phía trước.”

Lúc này Lục Vu làm gì có tâm trạng vui đùa, chỉ cảm thấy mình gửi cả tấm lòng theo vầng trăng sáng, nào ngờ trăng sáng rọi máng soi mương, tâm tư vài năm nay hóa ra hoa trôi nước chảy. Hắn lại vô tình đùa giỡn mình như vậy. Đam Mỹ Hay

Nàng đầy sầu não, quay người bước đi: “Không nói thì bỏ đi, là huynh nạp phi, đâu liên quan gì đến ta. Sao ta phải xin huynh”

“Nếu là chuyện có liên quan tới muội thì sao?”

Bóng dáng Thẩm Phong Vân vụt lên, phút chốc đã chắn trước mặt nàng, vẫn chưa mở miệng nói được câu nào mà mặt mũi đã đỏ bừng lên, muốn học theo bộ dạng phong lưu phóng khoáng của Cừu Thiếu Chủ, kết quả da mặt không dày đến như thế.

Hơn nữa, cúi đầu xuống thấy đôi mắt Lục Vu đã ửng đỏ, liền biết mình đùa hơi quá trớn thật rồi.

Lục Vu thẹn quá hóa giận, không muốn hắn nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình, một cước đạp nát mu bàn chân của hắn, thuận tiện còn dùng sức nghiến thêm.

“Tránh ra!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play