“Vậy nếu hiện giờ ngọc tỷ đúng là bị Băng Cơ cầm đi thật, nếu ngày mai không đem trả lại cho con, ai gia xem con sẽ xoay sở thế nào?”

Hoàng đế khẽ chớp chớp mắt, chép chép miệng, quả thực có chút băn khoăn.

Nước không thể một ngày không vua, cũng như thế, mất đi ngọc tỷ, bản thân mình phải làm sao hiệu lệnh quần thần đây?

Chuyện này không nghiêm túc không được, dù sao lấy cắp ngọc tỷ cũng là tội chết, nếu bị bất kỳ ai trong đám quan văn kia biết được, ắt là sẽ chạy đến trước mặt ta nói huyên thuyên càm ràm không dứt, căn chặt không buông đòi khép tội một nhà ba người.

Vừa muốn dạy bảo Lãnh Băng Cơ, vừa muốn bao che cho mình, tốt khoe xấu che, không thể đem chuyện trong nhà phô ra cho người ngoài thấy được. Bản thân đã đào hố chỉ có thể tự mình lấp hố thôi.

Ngày hôm sau, Lãnh Băng Cơ quả thực không đem ngọc tỷ trả về.

Tuy là nói việc này như nước sôi bỏng tay, nhưng mà, nàng cũng chẳng ngại gạt sang một bên.

Mộ Dung Phong nảy ra chủ ý, bảo rằng tự mình sẽ len lén lẻn vào hoàng cung, dem ngọc tỷ trả về chỗ cũ, thân không biết quỷ không hay.

Như thế tất nhiên là không được, đừng quên, bày bố phòng bị trong cung cũng có một phần công lao của Mộ Dung Phong, nếu hắn làm được việc này, chẳng lẽ không đánh mà khai bố phòng có lỗ hổng? Lão gia tử sẽ cảm thấy không an toàn, nảy sinh ý nghỉ kị đề phòng với Mộ Dung Phong, bẻ gãy hết vây cánh của hắn.

Dù sao, ngọc tỷ cũng được cất giấu trong nhãn không gian, không lo sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Càng chẳng sợ lão gia tử sẽ không bằng không cớ giáng tội mình.

Nàng sẽ chờ tới thời cơ thích hợp, lén lút trả về, làm cho lão gia tử bớt giận mà lượng thứ.

Nàng không nóng lòng, Hoàng đế lão gia tử lại hết đường xoay sở, ngó thấy hộp ngọc tỷ rỗng không trên long án, trong lòng liền phiên muộn, hoang mang.

Thị vệ ngoài ngự thư phòng đi vào bẩm báo: “Thẩm thế tử đã hồi kinh”

Tình hình nạn dịch ở Dự Châu nay đã được khống chế, bản thân cũng bổ nhiệm tân quan đi nhậm chức. Thẩm Phong Vân chắc hồi kinh là để báo cáo kết quả công vụ.

Nghe đâu lần này Thẩm Phong Vân cũng không may nhiễm phải ôn dịch, suýt chút thì mất mạng ở Dự Châu. Lão gia tử nghĩ thôi cũng thấy có chút lo sợ, đứa trẻ này ngộ nhỡ có bề gì, bản thân không phải đã có lỗi với lão quốc công luôn vì nước mà đánh Nam dẹp Bắc hay sao.

Đã đánh một đòn đau thì cũng nên dỗ bằng viên kẹo ngọt, ân uy cùng ra thì mới trọn đạo.

Nên ban cho đứa nhóc này cái gì đây nhỉ?

Lão gia tử nhướng mày, nảy ra một ý hay.

Người cao giọng phân phó thị vệ: “Tuyên Thẩm Phong Vân tiến cung, phải nhanh chóng. Còn nữa, truyền Lục Vu công chúa cũng qua đây cho trãm”

Thẩm Phong Vân vừa tiếp thánh chỉ, không dám trì hoãn, chưa kịp bước vào cổng nhà đã trực tiếp tiến cung diện thánh.

Hoàng đế lão gia tử ngồi ngay ngắn sau án thư, nhìn thấy hắn bèn cười một tràng dài, gác chiếc bút lông trong tay lên giá bút, thoạt nhìn qua thấy tâm tình quả là không tệ.

Thẩm Phong Vân tiến đến quỳ trên mặt đất, Hoàng đế lão gia tử nồng nhiệt tiếp đón, tỏ ý miễn lễ, sai hắn bình thân: “Lần này tới Dự Châu cứu nạn, thật vất vả cho đứa trẻ là con. Lại còn giúp trẫm tìm được Băng Cơ cùng tôn tử, không thể không kể công lao”

Một tiếng “đứa trẻ”, quả là khiến cho Thẩm Phong Vân được sủng mà lo. Tuy đã cúi thấp đầu nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được lòng ưu ái của trưởng bối.

“Đây đều là bổn phận của Phong Vân, may mà không phụ sự ủy thác của thánh thượng”

Hoàng đế hài lòng gật đầu: “Trãm vẫn luôn thưởng phạt phân minh, con cũng không cần quá khiêm tốn, trãm nhất định phải thưởng”

Ngay sau đó liền đem một đạo thánh chỉ vừa mới nhĩ ra ban cho hắn.

“Thẩm Phong Vân tiếp chỉ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play