Phương pháp thích hợp, cộng thêm việc lợi dụng mẫu cổ dẫn dụ để diệt trừ, vô cùng có hiệu quả.
Thân phận của Lãnh Băng Cơ không cần phải che che giấu giấu, đương nhiên là trăm người dân Dự Châu sẽ ghi nhớ vị ‘Vương phi lấy thân vượt qua hiểm nguy, đến tận Nam Chiếu xa xôi, mưu lợi vì dân, ngăn cơn sóng dữ này.
Hơn nữa một tay nàng nghiên cứu chế tạo ra Thanh Ôn đan, cứu dân chúng ngay lúc dầu sôi lửa bỏng, trong lúc nhất thời, uy vọng của nàng ở trong lòng trăm họ của Dự Châu giống như mặt trời ban trưa, bất luận đi đến nơi đâu, đều được dân chúng Dự Châu kính trọng và ủng hộ.
Chuyện Phong vương gia phãn nộ vì hồng nhan, dẫn theo một trăm năm mươi ngàn quân, đến thành Bích Thuỷ cướp.
hôn, cũng trở thành giai thoại cực thịnh một thời, được truyền tai nhau ở các hàng trà quán rượu trong dân gian, nhanh như nước sôi lửa bỏng vậy, ở Dự Châu, thậm chí là toàn bộ Trường An cũng dậy lên một đợt sóng sôi nổi.
Vương gia nhà ta Bách tích Trường An truyền tai nhau, trùm lên hai người Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ một tầng sắc thái khoa trương huyền bí, khiến tràng giai thoại này trở nên vô cùng thần kỳ.
Các thiếu nữ mới biết yêu còn trong khuê phòng nghe mà mặt đỏ tim đập, nhiệt huyết dâng trào, vô cùng hâm mộ Lãnh Băng Cơ ở trong câu chuyện. Các nàng ngóng trông mình cũng có thể có được một vị anh hùng có một không hai từ trên trời hạ xuống, để bản thân có được một giai thoại thịnh thế lớn đến như vậy.
Nhân vật chính là Lãnh Băng Cơ cũng không nghĩ đến, lắng lặng năm năm, bản thân lại lấy phương thức rầm rộ sôi nổi như vậy xuất hiện trong tâm mắt của mọi người một lần nữa, khiến nàng chuẩn bị không kịp.
Khi đi đến phố lớn ngõ nhỏ ở Dự Châu, đón nhận sự kính yêu và quỳ lạy của dân chúng, nàng cảm thấy bất an.
Cây cao đón gió lớn, khoe khoang như vậy chưa chắc đã là chuyện tốt. Từ đầu đến cuối nàng hướng đến sự bình yên và tĩnh lặng, chỉ sợ vào lúc này đã sắp bị rối loạn.
Cừu Thiếu Chủ nghe được, trong lòng càng không có tư vị.
Thẩm Phong Vân đã từng hỏi dò hắn lúc không có ai: “Có thật sự thích Lãnh Băng Cơ không?
Hắn trốn tránh, không trả lời bất cứ cái gì.
Hắn tự tôn và kiêu ngạo mãnh liệt hơn người khác, không muốn để cho Thẩm Phong Vân nhìn thấu được lòng mình.
Nhưng mà, hắn càng thêm trân trọng hiện tại được ở bên cạnh Lãnh Băng Cơ, mỗi một giây phút đã dần trở nên xa xỉ.
Nhận được tin tức Nam Chiếu đầu hàng, Lãnh Băng Cơ lập tức quyết định hồi kinh.
Dẫu sao, Tiểu Vân Triệt còn đang được gửi ở trong cung.
Tuy rằng tiểu tử cứng cáp, nhưng lần đầu tiên không được gặp mẫu thân nhà mình lâu như vậy, không biết hắn có khóc nháo đòi mẹ hay không.
Dĩ nhiên đây đều là nàng tự mình đa tình, bởi vì hiện tại Tiểu Vân Triệt đang rơi vào trong đám mỹ nhân, vui quên trời đất, đã sớm quăng người mẫu thân hung hãn này ra sau đầu.
Công việc lặt vặt của Thẩm Phong Vân vẫn chưa hết. Hắn thân là Khâm Sai đại thần, còn phải phụ trách gây dựng lại Dự Châu sau tai hoạ, phải ở lại thêm hai ngày nữa.
Lãnh Băng Cơ và Cừu Thiếu Chủ trở về trước.
Dọc theo đường đi hai người quan sát tình hình phòng chống dịch bệnh, tình hình cứu chữa cho người mắc bệnh nặng. Vì lẽ đó, mặc dù Mộ Dung Phong trở về Dự Châu muộn hơn hai người mấy ngày, nhưng bởi vì nỗi nhớ nhà da diết, cho nên lại về Thượng Kinh sớm hơn một bước so với Lãnh Băng Cơ.
Lãnh Băng Cơ phong trần mệt mỏi chạy về, còn chưa vào kinh, đã nhận được tin tức của Vu phó tướng. Dẫu sao, người mặc y phục đỏ, tác phong lẳng lơ đến vô cùng như Cừu Thiếu Chủ không nhiều, người được Vu phó tướng phái ra khỏi thành thăm dò tin tức vừa nhìn một cái là nhận ra ngay.
Vu phó tướng không có người tâm phúc, hết đường xoay sở, không biết nên như thế nào cho phải. Vừa nghe được tin tức đã trực tiếp nhảy lên ngựa, dẫn người đi ra cổng thành.
Hai người là Lãnh Băng Cơ và Cừu Thiếu Chủ cưỡi ngựa, tuấn nam mỹ nữ, cực kỳ gây chú ý.
Vừa vào thành, bọn họ lập tức bị bao vây.
Vu phó tướng tung người xuống ngựa, chỉ thiếu ôm chân ngựa của Lãnh Băng Cơ khóc lóc nữa thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT