Chính hắn cũng bay lên nhanh như tên bắn.
Cừu thiếu chủ và Thẩm Phong Vân lại thờ ơ, không để tâm đến hắn.
Mộ Dung Phong vừa ôm được Lãnh Băng Cơ vào trong lòng, hai đầu gối như mềm ra, suýt chút nữa quỳ gục xuống.
Kiếm Hiệp HayHắn cúi đầu quở trách: “Nơi nguy hiểm như vậy mà nàng cũng trèo lên, muốn dọa chết ta?”
Lãnh Băng Cơ trong phút chốc hóa thành con mèo mướp, một tay ôm cổ hắn nũng nịu, hơi thở còn mùi rượu nói: “Sao chàng không ngủ thêm lúc nữa?”
“Nàng không ở bên, ta thấy không thực” Mộ Dung Phong hơi cau mày: “Học uống rượu từ khi nào?”
Vẫn luôn biết uống mà, chỉ là trước đây bế Tiểu Vân Triệt nên không thể uống mà thôi.
Lãnh Băng Cơ cười híp mắt, nhấc chân một cái đã đứng dậy từ trong lòng hắn: “Chàng đến rất đúng lúc, bọn ta đang nói đến người thần bí mặc đồ đen, cảm thấy dường như là người quen thuộc ở quanh mình. Chàng có biết là ai không?”
Mộ Dung Phong nhếch môi, dừng lại một chút rồi nói: “Không biết”
Lãnh Băng Cơ hơi thất vọng, sau khi nhận được câu trả lời phủ nhận của Mộ Dung Phong, chút ảo tưởng trong lòng nàng đã tan biến: “Không biết sau này còn có thể gặp lại hắn không, vừa rồi có nghe nói đại quân triều đình sớm nhất phải ngày kia mới đến thành Bích Thủy, có phải chàng vẫn tiếp tục tấn công Nam Chiếu?”
Mộ Dung Phong gật đầu: “Đến cũng đến rồi, đương nhiên †a phải đánh đến khi nào hắn chịu thua mới thôi. Đại quân đi đường chậm chạp như vậy thì không đợi nữa, hôm nay nghỉ ngơi xong, nửa đêm sẽ bắt đầu xuất phát, sáng sớm mai đến thành trì sau, nhân lúc đối phương còn chưa phòng bị kỹ càng liền xông lên”
Lãnh Băng Cơ không có ý kiến gì, đêm đó hắn đã giết bao nhiêu mạng người ở Dự Châu, nhất định phải bắt hắn ta trả giá, không thể bỏ qua dễ dàng.
Cách tốt nhất là đánh nhanh thắng nhanh, thừa thắng xông lên, đánh cho Nam Chiếu giơ tay đầu hàng, không thể phản kháng.
Cừu thiếu chủ trên nóc nhà bĩu môi: “Sao phải đợi đến ngày mai mới xuất phát, bây giờ thừa thắng tấn công tốt hơn bao nhiêu.”
“Thành Bích Thủy dễ tấn công không có nghĩa quân của Nam Chiếu yếu kém, đặc biệt là thành trì sau có rừng rậm khí độc tự nhiên che chắn, bảo vệ một vùng cho Nam Chiếu khỏi chịu khổ trong chiến tranh loạn lạc. Đêm hôm khuya khoắt mà liều lĩnh tấn công là điều cấm ky của người dụng binh, không phải hành động sáng suốt”
Cừu thiếu chủ khinh thường hơn: “Có Thanh Cơ ở đây, khí độc có là gì? Có đáng nhắc đến không?”
Thẩm Phong Vân ngồi một bên khẽ kéo áo hắn ta, Phong vương gia và vương phi đã lâu không gặp, tốt xấu gì cũng phải để phu thê người ta thắm thiết một chút, Phong vương gia không vội tấn công, ngài vội cái gì?
Mộ Dung Phong cười ha ha: “Ky binh của ta hành quân mấy ngày liên tiếp, cả người cả ngựa đều mệt, cần nghỉ ngơi dưỡng sức, nhỡ có nguy hiểm mà viện quân chưa đến, rất dễ bị đánh úp. Tuy tấn công bất ngờ rất ổn nhưng cũng phải đánh đâu chắc đó, không được nhìn cái lợi trước mắt. Mộ Dung Phong ta không xem tính mạng tướng sĩ như trò đùa.”
Cừu thiếu chủ cười mỉa mai: “Nói thì quang minh chính đại đấy, ai mà chả biết ngài có tiền đồ?”
Mộ Dung Phong nhếch môi, mặt mũi nhăn nhó nói với Lãnh Băng Cơ: “Chỉ có rượu không có thức ăn, không khỏi nhạt nhẽo. Có cần ta cho người chuẩn bị rượu thịt, ta với Phong Vân, Cừu gia chủ uống vài ly?”
Nhìn trời cũng sắp tối, Mộ Dung Phong lại bận cả ngày, bụng còn kêu nữa, chắc chắn là đói rồi. Lãnh Băng Cơ liếc nhìn Cừu thiếu chủ, gật đầu đồng ý.
Nàng vừa đi một bước thì “vụt một cái Mộ Dung Phong đã lên tới nóc nhà.
Vẻ khiêm tốn nhã nhặn vừa rồi đã không còn, hắn trực tiếp khiêu khích Cừu thiếu chủ: “Nợ cũ của chúng ta cũng nên tính sổ rồi phải không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT