Hơn nữa vừa rồi muội cũng nói là có lẽ trên người Phong vương phi này có bảo bối chữa bệnh gì đó hay sao? Y thuật của nàng thực sự rất cao, so với đám lang băm của Nam Chiếu chúng ta thì không biết mạnh hơn bao nhiêu nữa, cái mạng kéo dài hơi tàn này của ta cũng chỉ có thể giao vào trong tay nàng thôi.”

Na Trát Nhất Nặc mím môi: “Việc này ca ca phải cân nhắc kĩ rồi hẵng làm. Nếu như Phong vương gia không truy cứu thì còn tốt, nhưng đã nhiều năm rồi mà Phong vương không lây thêm một ai nữa, sợ là vẫn nhớ mãi không quên vị Phong vương phi này. Nếu như Phong vương gia biết Phong vương phi vẫn còn sống thì sợ là hai nước sẽ xảy ra chiến tranh mất”

Na Dạ Bạch hừ lạnh: “Thẩm Phong Vân cũng đi theo Cừu thiếu chủ cùng đến Nam Chiểu, ở ngay phía sau đây thôi. Chỉ sợ là việc này không che giấu được đâu. Nếu như ta ngoan ngoãn chắp tay dâng nàng lên cho người khác thì đúng là khiến kẻ khác chế cười, nói ta sợ Trường An họ. Hơn nữa hoàng đế Trường An sẽ vì một nữ nhân mà khiến hai nước xảy ra chiến tranh ư?”

“Đây không phải chuyện có sợ hay không, mà là nếu gây ra chiến tranh giữa hai nước thì đám người vương thức nhất định sẽ mượn đề tài để làm khó phụ vương cùng mẫu hậu. Huynh cũng biết là họ vẫn luôn mơ ước vương vị của Nam Chiểu, ước gì huynh mất lòng dân, mất đi tư cách kế thừa vương vị mà!”

“Nhưng bây giờ ta đã bị thái y tuyên án tử hình rồi, chẳng còn mấy năm để sống nữa. Nếu ta không được cứu chữa thì không phải vẫn sẽ vừa lòng họ hay sao?”

“Chúng ta vẫn còn có thể chậm rãi tìm đại phu mà. Muội nhất định sẽ giúp huynh tìm được thần y chữa bệnh”

“Ý ta đã quyết, muội không cần nhiều lời nữa. Ta nhất định phải có được phu nhân Lương Khương này”

Lãnh Băng Cơ nhìn hai huynh muội đứng một bên thì thầm cũng thấy rất đau đầu.

Nàng vốn cảm thấy tên ma ốm này sống dở chết dở nên không làm gì được mình, hơn nữa hắn ta còn muốn dựa vào nàng chữa bệnh nên tính mạng của nàng cũng tạm thời an toàn, lúc này mới tiện đường lại đây vui đùa một chút. Ai biết là thân phận. Phong vương phi của nàng lại bị lộ cơ chứ?

Lúc này đã tăng lên đến tình hình nợ nước thù nhà rồi thì đối phương có thể giam nàng lại rồi tìm Mộ Dung Phong đàm phán hay không? Bây giờ nàng muốn trốn thì sợ là khó càng thêm khó rồi.

Đúng là người tính không bằng trời tính mà.

Na Dạ Bạch nhất định không chịu thả Lãnh Băng Cơ đi, cũng không muốn nghe Na Trát Nhất Nặc khuyên bảo nữa. Hắn ta đi về phía Lãnh Băng Cơ rồi đi thẳng vào vấn đề: “Nàng đúng là Phong vương phi ư?”.

Lãnh Băng Cơ gật đầu: “Đã từng là như vậy”.

Na Dạ Bạch yên lặng một lát: “Nghe nói năm đó Mộ Dung Phong sủng thiếp diệt thế, nàng đau lòng đến cực điểm mới giả chết chạy khỏi Thượng kinh, lúc đi còn từng lưu lại một phong hưu thư. Hoàng đế không chỉ đáp ứng mà còn trao trả thi thể của nàng cho Lãnh gia nữa, vậy rõ ràng là bây giờ nàng đã không phải là Phong vương phi của Mộ Dung Phong nữa.”

“Trên lý thuyết thì có thể nói là như vậy.”

“Tốt lẫm, ngày mai nàng và ta sẽ thành hôn ở đây, cử hành đại điển sắc phong. Cho dù Mộ Dung Phong có tìm đến thì nàng và ta cũng đã là phu thê danh chính ngôn thuận rồi”

Lãnh Băng Cơ nhún vai: “Nhưng người chưa từng hỏi xem ta có đồng ý hay không. Cho dù có hoàn thành buổi lễ thì người cũng là trắng trợn cướp đoạt dân phụ, không thể xem là danh chính ngôn thuận được.”

“Tiểu muội của ta nói muội ấy sẽ gieo Liên Tầm cổ cho nàng và ta, đến lúc đó nàng sẽ cam tâm tình nguyện hết lòng vì ta thôi.”

Mẹ nó, sao lại ác như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play