Ở thành Hoài Châu, Lãnh Băng Cơ bị Na Dạ Hành hạ thuốc độc, lúc đó đúng là nàng toàn thân bủn rủn, không có một chút sức lực nào để chống cự lại cả.

Đợi đến lúc vất vả lắm nàng mới có thể âm thầm giải được độc dược, hồi phục lại khí lực thì người đã ở trên nước rồi. Xung quanh là một vùng nước trắng xóa, dòng nước chảy rất xiết, nàng muốn thoát thân cũng là một điều rất khó khăn.

Có một câu nói gọi là đi tới đâu thì hay tới đó. Dù sao thì Lãnh Băng Cô nàng cũng đã leo lên thuyền giặc rồi, vậy thì nàng cứ bình thản như không, không phản khách, không bỏ trốn, yên phận đi tới Nam Chiếu với Na Dạ Hành vậy.

Nếu đã mất công đi một chuyến thì nàng chắc chắn không thể tay không trở về như thế được. Trong tình thế bắt buộc bất đắc dĩ lắm nàng mới làm như thế với đám cổ trùng gây bệnh thổ tả ở Trường An. Hôm nay nhân lúc công chúa của Nam.

Chiếu không có ở đây, nàng sẽ dứt khoát phá hủy đám cổ trùng kia của nàng ta rồi sau đó trốn khỏi thành Bích Thủy và trở về Trường An.

Na Dạ Bạch phái một đội thị vệ canh giữ Lãnh Băng Cơ, hắn ta vẫn rất cảnh giác với nàng.

Đây là cơ hội Lãnh Băng Cơ khó mà có được, thế nhưng nàng không thể đánh rắn động cỏ được, cách tốt nhất là thần không biết quỷ không hay, nếu không thì sau khi thuận lợi làm xong chuyện rồi nàng muốn rời khỏi thành Bích Thủy cũng rất khó khăn.

Lãnh Băng Cơ sử dụng thuốc mê đánh ngất cung nữ đang trông coi nàng trong cung, nàng cởi váy trên người nàng ta xuống, đổi quần áo với mình xong thì kéo nàng ta đặt lên trên giường. Đắp xong chăn cho nàng ta, để lưng hướng ra bên ngoài.

Sau đó Lãnh Bằng Cơ sử dụng dây thừng leo lên xà nhà bên trên cung điện, âm thầm lật ngói lên, giơ tay ra từ từ mở rộng lối ra ra. Cuối cùng, nàng dứt khoát leo ra khỏi tẩm điện.

Những thị vệ trông coi ở bên dưới lười biếng dựa vào tường ngủ gà ngủ gật đều không biết chuyện gì hết.

Với sự chỉ dẫn của côn trùng đã được thả ra từ trước đó, Lãnh Băng Cơ đã tránh được thị vệ đang tuần tra cho đến khi tới một cái viện được đóng kín. Cổ trùng trên người nàng nhanh chóng cảm nhận được thông tin của đồng loại rồi trở nên vô cùng hưng phấn.

Nơi này chính là nơi công chúa Nam Chiếu nuôi dưỡng cổ trùng.

Cũng may ngoại trừ thị vệ đang đi tuần tra ra thì cái viện này cũng không được canh gác nghiêm ngặt lắm. Có thể đây là chỗ độc trùng tập hợp lại với nhau thế nên không có một ai dám chạy vào đây để quấy rối.

Ổ khóa trên cửa không làm khó được Lãnh Băng Cơ. Nàng gẩy gẩy mấy cái là đã mở được rồi. Sau đó nàng nghiêng người đi vào trong phòng rồi đóng cửa phòng lại như trước.

Bên trong căn phòng có một mùi tanh rất khó ngửi, sột soạt sột soạt giống như tằm ăn lá dâu vào ban đêm vậy. Hôm nay ánh trăng không được sáng lắm thế nên trong phòng tối đen như mực.

Lãnh Băng Cơ lấy từ trong tay áo ra một chiếc đèn pin cầm tay đẹp đẽ rồi nàng lấy một chiếc khăn bọc kín lấy đèn pin. Sau đó nàng mở đèn pin lên, chỉ để lộ ra một chút ánh sáng thôi rồi bắt đầu từ từ lục soát.

Tuy Lãnh Băng Cơ không biết mẫu cổ trông như thế nào nhưng dù sao thì nàng cũng từng gặp côn trùng rồi mà, chắc cũng không khác là bao đâu nhỉ.

Vừa nhìn thấy thì đúng là mở rộng tầm mắt. Người ta đều nói rằng người ở Nam Chiếu am hiểu về cổ trùng đúng thật là danh bất hư truyền. Cũng không biết công chúa Nam Chiếu đã dồn biết bao nhiêu công sức vào đó nữa, vậy mà nàng ta lại nuôi nhiều cổ trùng như thế. Từng hàng từng hàng một, bình sứ đặt ở trên giá xếp sắp kín hết cả rồi. Có rất nhiều cổ trùng, Lãnh Băng Cơ không biết tên gọi của chúng là gì, nàng càng không biết rốt cuộc chúng có tác dụng như thế nào.

Lãnh Băng Cơ học thuật trùng cổ phần lớn là vì cứu người, nàng không có một chút kinh nghiệm gì với những con cổ trùng thần kỳ có màu sắc quỷ dị kia cả, nàng cũng không biết có chuyện này thật hay không.

Có nhiều côn trùng đến thế, không biết nàng phải tìm đến lúc nào đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play