Lãnh Băng Cơ lắc đầu: “Đỏ phối với xanh lam, trông cực kỳ ngớ ngẩn, thật khiến người ta thấy phiền, màu đỏ và sắc xanh thực sự không hợp nhau”.
Na Dạ Bạch chẳng hề quan tâm đến điều đó: “Ở Nam Chiếu chúng ta, chỉ những người cao quý nhất mới có thể mặc đồ phối hợp thể này. Nàng nên cảm thấy may mắn vì có thể trở thành thái tử phi Nam Chiếu của ta, tương lai sẽ là hoàng hậu Nam Chiếu”
Lãnh Băng Cơ khẽ thở dài: “Mấy người Nam Chiếu các ngươi thật sự thiếu nữ nhân tới vậy sao? Hay là người mang tiếng xấu nên không ai nguyện ý gả cho ngươi cả? Việc gì mà phải làm khó dễ một nữ nhân đã là tức phụ người khác như ta”
Na Dạ Bạch ngồi xuống bên cạnh nàng, vô cùng nghiêm túc: “Bởi vì bản thái tử rất yêu thích nàng, rất tán thưởng y thuật của nàng. Đối với ta mà nói, những nữ nhân khác chẳng qua chỉ là những công cụ mà thôi.”
Nghe hắn ta nói vậy, Lãnh Băng Cơ lập tức cảm thấy nơi đầu cổ họng ngứa ngáy, buồn nôn.
Na Dạ Bạch bao nuôi rất nhiều mỹ nhân bên người, ngay cả khi đang trên đường chạy trốn,
các mỹ nữ cũng chưa từng rời đi mà vẫn nhắm mắt theo đuôi hầu hạ bên cạnh. Mỹ nhân bên người không kể xiết, chăn ấm giường êm mấy ai bằng.
Na Dạ Bạch đó thường xuyên ho ra đờm và mắc kẹt trong cổ họng, không phun ra được cũng chẳng nuốt xuống được.
Có một lần ở trên thuyền, Lãnh Băng Cơ tận mắt nhìn thấy, hôm đó lúc Na Dạ Bạch ho ra đờm, mỹ nhân phía sau tự giác đưa đôi môi đỏ lên chặn miệng hắn ta, sau đó, rất tự nhiên, không coi ai ra gì hôn một cách nồng nhiệt.
Khi đó, Lãnh Băng Cơ đang đứng một bên, trố mắt nghẹn lời nhìn mỹ nhân hút sạch vật dơi bẩn từ nơi cổ họng của tên ma ốm rồi nuốt xuống.
Ngay khi quay lại, nàng lập tức nôn mửa và buồn nôn đến nỗi nguyên một ngày, ăn cơm chẳng thấy ngon.
Đây không phải là sự hưởng thụ đâu, quả thực chính sỉ nhục người khác.
Na Dạ Bạch vậy mà lại coi những mỹ nhân này như dụng cụ hút đờm và ống nhổ, hoàn toàn mắc bệnh tâm thần rồi.
Lãnh Băng Cơ bất đắc dĩ lắc đầu: “Vì sao người lại tự tin về ta vậy? Người cho rằng ta có thể chữa khỏi bệnh cho ngươi sao? Ta thật sự không thể làm gì được. Cho dù có cách chữa trị, nhưng tiếc là với điều kiện và trình độ hiện tại thì tỷ lệ thành công cũng không cao, hơn nữa có khả năng còn xuất hiện các biến chứng khác nguy hiểm không kém đâu. Ta khuyên người vẫn nên tiếp tục điều trị theo phương pháp cũ, duy trì được tính mạng là tốt rồi”
Không, chết sớm là tốt nhất.
“Cho dù là kéo dài tính mạng, ta cũng chỉ có thể để nàng trở về Nam Chiếu với ta. Ít nhất, có nàng ở bên cạnh, có lẽ ta còn có thể sống thêm hai năm nữa. Ta rất trân trọng sinh mệnh nhỏ bé này của mình”
Lãnh Băng Cơ thực sự không thú nhận, theo tình hình của hắn ta, phương pháp điều trị duy nhất là phải phẫu thuật. Có điều trong môi trường y tế hiện tại, lỡ như có gì sơ xuất, cái mạng nhỏ của nàng cũng không giữ được.
“Ta thực sự cảm thấy tò mò. Dựa vào thể trạng của ngươi, thật sự không thích hợp đi đường dài xóc nảy. Tại sao Nam Chiếu lại còn phải người đến Trường An để thả cổ trùng? Đang lúc tình hình dịch bệnh ở Dự Châu nghiêm trọng, người sống ở đó thực ra sẽ rất nguy hiểm”.
Na Dạ Bạch ngả người ra sau và nói: “Trong những năm nay, phụ vương ta đã mời tất cả các đại phu tại Nam Chiếu, muội muội của ta cũng đang bôn tẩu khắp nơi vì bệnh tình của ta, học cổ trùng và vu thuật cũng hoàn toàn chẳng có hy vọng gì. Khi nghe nói ở Trường An xuất hiện tầng tầng lớp lớp nhân tài, trong lòng ta còn hy vọng có thể tìm được một thần y cao siêu ở Trường An. Vừa vặn, chỉ có nàng mới điều chế ra được Thanh Ôn Đan mà thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT