Một đám người lòng đầy căm phẫn, cứ như thể là chính bản thân họ đã bị cắm sừng.
Nghiêm Ngự Sử nổi tiếng thích chỗ mũi vào chuyện của người khác, lại còn cương trực công chính, không sợ cường quyền, thế nên một số người muốn để ông ta làm người dẫn đầu.
“Chúng ta cho rằng không thể ngồi yên và mặc kệ chuyện này được, như vậy khác gì để mặc cho hoàng thượng bị Lãnh Băng Cơ che đậy, lừa gạt. Là triều thần, nhận bổng lộc từ nhà vua, chia sẻ nỗi lo của nhà vua, nhất định phải nói rõ đầu đuôi và biện luận dựa vào lý lẽ. Ngự Sử đại nhận thấy thế nào?”
Ngự Sử khoát tay áo, híp mắt, chẳng nói chẳng rằng lấy ra một miếng củ cải ngâm muối, răng rắc cắn một cái rồi lại phun ra: “Thật là rảnh rỗi”.
Có người nào đó ở bên cạnh len lén kéo ống tay áo của người kia: “Ngươi đúng là không mở to mắt mà xem. Năm đó Phong vương phi đã cứu Nghiêm Ngự Sử một mạng, người bảo người ta kết tội ân nhân, đây là đang mắng người lo chuyện bao đồng đấy”.
Lúc này, người đó mới nhớ ra cái chuyện xưa này, năm năm trước nếu không có Phong vương phi thì Nghiêm Ngự Sử đã uống hoàng kim thang rồi. Ông ta rụt cổ lại và không nói thêm gì nữa.
Với tư cách là người đứng đầu trăm quan, Lãnh tướng đứng yên ở phía trước, ngoảnh mặt làm ngơ trước những lời nghị luận của mọi người.
Toàn bộ các phe phái trong triều đình này đều đã nằm trong bụng ông ta. Kẻ nào dây dưa đến lợi ích bản thân thì phải che giấu dã tâm của mình, kẻ không liên lụy tới lợi ích, không đau không ngứa thì chẳng đáng tội gì.
Vì vậy, rất nhiều người châm dầu vào lửa, cũng có không ít nhảy dựng cả lên, nghiêm túc một hồi, đoán chừng cũng không có ai dám làm con chim đầu đàn này. Suy cho cùng, khuê nữ của ông ta cũng đâu phải là người dễ chọc vào.
Không có mấy người giống như kiểu Nghiêm Ngự Sử thích khiến hoàng để không vui.
Cho nên, Lãnh tướng cứ thế ngồi vững như đang câu cả, không hề sốt ruột.
Ngay khi đến giờ thượng triều, quần thần đều xếp thành hàng, chuẩn bị đi vào Thanh Hoa điện thì lại bị thái giám chặn trước cửa.
“Hoàng thượng có lệnh, xin các vị đại nhân chờ đợi trong chốc lát.”
Lãnh tướng đứng ở phía trước, nhón chân nhìn vào: “Hoàng thượng vẫn chưa thượng triều sao?”
Ông ta còn đang chờ xem kịch vui.
Thái giám lắc đầu: “Hoàng thượng đã tới từ lâu rồi”
“Vậy thì tại sao không cho mọi người vào điện để bàn bạc chuyện triều chính?”
Cây ngay không sợ chết đứng, thái giám thẳng thắn: “Hoàng thượng đang chơi trò trốn tìm với tiểu hoàng tôn. Đợi khi nào tiểu hoàng tôn chơi cho thỏa thích rồi, tự nhiên sẽ mời các vị đại nhân vào trong”
Xung quanh đều giật mình kinh hoàng.
Triều đình trọng yếu, hoàng thượng vậy mà lại dung túng cho một đứa trẻ mới được mấy sợi tóc láo xược ở đây. Chơi trò trốn tìm làm gì chứ, dám trì hoãn việc lớn của đất nước.
Mọi người đều nghĩ vậy, nhưng mà cũng chẳng có ai dám oán giận lên tiếng. Ngược lại, một đám người đưa mắt nhìn nhau, dũng khí vừa dồn lại để cùng nhau góp sức kết tội bỗng chốc tan biến thành mây khói, từ cứng rắn lập tức mềm xẹp.
Nếu hoàng đế đã chiều chuộng đứa nhỏ này nhiều như thế, bản thân không có mắt mà nói hươu nói vượn, chẳng phải chắc chắn sẽ bị chịu đòn hay sao? Làm người dẫn đầu không hề dễ dàng.
Gia gia của đứa bé này là hoàng đế, còn ngoại công là thừa tướng, sau lưng lại dựa vào Quốc Công phủ, không hề dễ trêu vào.
Từng người một đều co rụt cổ lại, tất cả đều ỉu xìu.
Lãnh tướng nhe răng cười lạnh một tiếng, vẫn là hoàng thượng xảo quyệt, không cần cất lên một tiếng nào, cứ thế trực tiếp bày tỏ rõ ràng thái độ của bản thân, xem xem trong số các ngươi ai không có mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT