Thị vệ cuống quít thả Tiểu Vân Triệt xuống, Phượng Lôi Ngọc đứng phía sau lặng lẽ chọc chọc sau lưng cậu bé, sau đó cùng thị vệ hành lễ thỉnh an.
Tiểu Vân Triệt nghiêng đầu nhìn hoàng đế, rồi phù phù” một tiếng đã quỳ xuống: “Triệt nhi bái kiến hoàng gia gia, hoàng gia gia thiên thu vạn tuế!”
Nghe thấy tiếng gọi hoàng gia giao bị bố của đứa nhỏ, hoàng đế lão gia tử chỉ muốn bật khóc. Giá như thật sự có được một người kim tôn như thế này thì thật tốt, cho dù là ngoài giá thú cũng được, ông ta vẫn sẽ nhận.
Ông ta hắng giọng, quay đầu lại hỏi thị vệ đứng bên cạnh: “Chuyện gì thế này? Hài tử của nhà ai đây?”
Các thị vệ còn chưa kịp cất lời, Tiểu Vân Triệt đã thoái thác trước: “Tôn nhi đã gọi ngài là hoàng gia gia, đương nhiên chính là hài tử nhà ngài rồi”
Thị vệ giải thích: “Khởi bẩm hoàng thượng, Phong vương phi vẫn còn sống. Đứa nhỏ này chính là hài tử của Phong vương phi và vương gia chúng ta
Câu này tựa như như một tia sấm sét, cuồn cuộn giữa bầu trời phía trên ngự thư phòng.
Lãnh tướng đang bưng một chồng tấu Chương trong lồng ngực, lách cách một tiếng rơi xuống đập vào bàn chân, vậy mà tự nhiên chẳng hề cảm giác đau đớn. Mọi người đều trợn to mắt, há hốc.
Hoàng đế lão gia tử cũng kinh ngạc tới mức thay đổi giọng điệu, nói lắp ba lắp bắp: “Ngươi vừa nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa đi!”
Chao ôi, nhớ lại vừa rồi, vương gia nhà ta cũng có phản ứng y chang như thế này, quả thực là phụ tử, biểu hiện của cả hai đều giống đúc nhau.
Thị vệ lặp lại một lần nữa: “Vừa rồi, vương gia đã nhận phụ tử với tiểu công tử đây giữa đường lớn, xác định được là nhi tử của Phong vương phi”
Hoàng đế lão gia tử trừng mắt nhìn chằm chằm Tiểu Vân Triệt, không hề chớp mắt lấy một lần mà nói với Lãnh tướng đang phát run ở bên cạnh: “Lãnh ái khanh, người có nghe thấy gì không? Là trẫm nghe lầm sao?”
Lãnh tướng lúc này cũng đã trào dâng nước mắt, kìm nén nỗi chua xót nơi đầu cổ họng: “Hoàng thượng, nếu ngài không vội ôm tiểu hài tử, có thể để cho lão thần thỏa mãn nỗi niềm trong lòng trước được không?”
Mặc dù quý phủ Lĩnh Thanh Hạc đã thành hôn nhưng bởi vì trước đây đã làm tổn thương thân thể nên hai phu thê cũng không nóng lòng muốn có hài tử, trì hoãn hai năm.
Còn Lãnh Minh Nguyệt gả vào Hiên vương phủ, mãi tới tận bây giờ cũng vẫn chưa có động tĩnh gì.
Lãnh tướng từ lâu đã rất ham trẻ con, đặc biệt là đứa nhỏ Tiểu Vân Triệt ngoan ngoãn và
đáng yêu thế này như thể là nhân sâm kết quả trên cây, liếc mắt một cái là đã muốn cắn vào khuôn mặt cậu bé để nếm thử xem là mùi vị thế nào.
Hoàng đế lão gia tử nghe vậy thì lập tức chợt nhảy qua, nói: “Lúc nào thì đến phiên người chứ? Hoàng tổ phụ là ta đây vẫn chưa bể lên đầu, ngoại tổ phụ đứng yên một bên đi!”
Chân cũng không còn run cầm cập nữa, cứ như là chỉ sợ người khác tranh giành với mình, ông ta ba chân bốn cẳng tiến tới bồng Tiểu Vân Triệt lên, nhoẻn miệng cười lớn.
Nụ cười này cất lên khiến các đại thần đang thảo luận về chuyện triều chính đều sững sờ. Tại sao mà vị hoàng đế bệ hạ anh minh và uy phong của chúng ta lại thiếu mất một cái răng vậy, cái lỗ đen ngòm, nom có hơi buồn cười, thậm chí còn làm tổn hại đến hình tượng nữa.
Có điều, vào thời điểm này hoàng đế cũng đã lên chức tổ phụ, tóc thì lốm đốm bạc, rụng mất một cái răng thì có là gì. Việc đó cũng là hợp tình hợp lý, chẳng có ai sẽ đào bới hỏi cho bằng được gốc rễ, truy cứu rốt cuộc tại sao lại không còn cái răng.
Chỉ là trông hơi khó chịu. Dẫu sao thì cái răng thiếu này cũng không phải ở một bên, rất dễ dàng khiến người khác suy nghĩ xa xôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT