Đêm đến, Phong vương gia ăn mà không cảm nhận được chút mùi vị gì, cơ thể gầy guộc, hồn bay phách lạc, chỉ biết mượn rượu giải sầu, khổ sở hệt như một kẻ ngu si.
Đã có bao người khuyên bảo và an ủi, hoàng đế và Huệ phi cũng đều mong muốn khiến hắn phấn chấn trở lại một lần nữa nhưng hắn lại tự mình đi vào ngõ cụt, ẩn núp trong đó và cũng chẳng chịu ra ngoài nữa.
Trong vòng năm năm trời, hắn coi nữ nhân như rắn rết mà tránh xa, không bao giờ cho phép nữ nhân lại gần, khoảng cách với bản thân nhất định phải ít nhất là một mét. Đối với những người chủ động sà vào lòng tay hắn, hắn lại vô cảm như quỷ la sát khiến người khác sợ hãi.
Những người biết chuyện tình đều nói rằng Mộ Dung Phong hiện tại như một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, hắn đã bị hai nữ nhân điên rồ, Lãnh Băng Nguyệt và Cẩm Ngu dọa sợ rồi.
Vụ phó tướng cũng cảm thấy nếu như nữ nhân ai cũng đều đáng sợ như hai người này thì hắn ta thà ở vậy cả đời còn hơn. Các hán tử bước ra từ quấn doanh giống như bọn họ không hưởng thụ nổi chuyện may mắn kiểu thể đầu.
Một lần nọ, sau khi uống rượu say mèm, Mộ Dung Phong đã vừa ôm vò rượu vừa lẩm bẩm: “Băng Cơ luôn luôn là người dễ thỏa mãn. Đối với ta, nàng cũng chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó chính là dù cho có ba ngàn con sông chảy yếu thì cũng sẽ chỉ uống nước một dòng. Miễn là, cả đời này, ta chỉ bảo vệ nàng, thì tới một ngày nào đó, cho dù vẫn còn những hiểu lầm, nàng cũng sẽ hiểu được trái tim ta và quay lại bên cạnh ta”.
Vào giây phút ấy, Vụ phó tướng xoay người lại và bật khóc.
Hắn ta nghĩ rằng cả nửa đời sau này, vương gia của mình có lẽ sẽ chỉ cứ sống như thế này, hệt một cái xác chết di động. Ai ngờ được rằng, vậy mà lại xuất hiện một bước ngoặt, chính là tiểu thế tử từ trên trời rơi xuống. Rốt cuộc, vương gia của hắn ta cũng đã trở về.
Hắn ta mong ước rằng bản thân có thể ôm chặt lấy đứa bé này và hôn cậu bé hai cái, sau đó mới cảm thấy hả dạ..
Chắc chắn phải đi giải cứu vương phi nương nương, Nam Chiểu làm thế này rõ ràng là đang muốn cưỡng ép tái giá mà, nhất định hắn ta phải đi theo, bằng không thì ở nhà cũng sẽ sốt ruột, chẳng nhận ra được người thân của chính mình nữa.
Tuy nhiên, nếu không có thánh chỉ, việc tự ý điều động quân binh sẽ bị gán vào tội chết, ngay cả khi có lệnh bài trong tay cũng không được.
Vụ phó tướng cầm thẻ bài, dùng sức sịt mũi, còn tựa như là nàng dâu nhỏ, tủi thân méo miệng lên tiếng: “Vương gia vẫn nên tiến cung trước thì tốt hơn”
“Không kịp đầu!” Mộ Dung Phong nghiến răng: “Chậm một bước, lỡ đâu Băng Cơ xuất giá rồi thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây? Chỉ nên dẫn theo kỵ binh thôi, đỡ phải trì hoãn lộ trình”
Năm mươi ngàn kỵ binh này là quân đội tinh nhuệ của Trường An vương triều. Họ đã trải qua muôn vàn thử thách của Mộ Dung Phong trong mấy năm qua, cho nên bây giờ giống như một thanh kiếm sắc bén có thể xuyên thủng bất cứ thứ gì dù là kiên cổ tới nhường nào.
Nuôi binh ngàn ngày, dùng quần một lúc, hắn phải mạnh mẽ đâm thanh kiếm sắc này vào thẳng trung tâm Nam Chiểu.
Tiểu Vân Triệt vui vẻ nhảy nhót: “Ta cũng muốn đi, đánh trận thế này chính là sở trường của ta.”
Mộ Dung Phong cúi đầu nhìn nhi tử của mình, cảm thấy thật dở khóc dở cười. Hai người vừa mới gặp mặt, hắn thật sự không đành lòng bỏ đứa nhỏ lại đây, nhưng mà hắn đang chuẩn bị tiến nhanh trong đêm, một đứa bé như vậy làm sao có thể chịu đựng nổi?
Trong lòng hắn thấy vô cùng khó chịu, xoa đầu Tiểu Vân Triệt: “Con ngoan, nghe lời phụ thân đi. Trước tiên, con cứ ở lại kinh thành đã, phụ thân sẽ phải người đưa con vào cùng tìm hoàng gia gia và hoàng thái tổ mẫu. Phụ thân cứu được mẫu thân của con xong sẽ lập tức trở về ngay”
Tiểu Vân Triệt cực kỳ muốn đi nên vặn vẹo thân thể: “Nếu như ngài không dẫn theo ta thì quay đầu một cái là ta không gọi ngài là phụ thân đâu”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT