Lãnh Băng Cơ hoảng sợ: “Là sao?”

“Nhân Hòa vẫn chưa tới xưởng sản xuất thuốc, hoàn toàn không có một chút tin tức nào cả.”

Trái tim Lãnh Băng Cơ tru xuống, đây không phải là tin tức tốt. Nhân Hòa đi theo nàng đã lâu, làm việc biết đúng mực, không thể đi nơi khác lười biếng làm việc riêng được. Hơn nữa, dựa theo võ công của Nhân Hòa thì cho dù có gặp phải bạo loạn thì cũng có thể an toàn thoát đi.

Lế nào đã xảy ra chuyện gì rồi?

Nàng cảm thấy như từ khi nàng bước vào Hoài Châu thì đã rơi vào trong một tấm lưới vô hình, bây giờ tấm lưới này đang từ từ siết chặt lại.

“Hay là để ta đi tìm lại thử xem?” Thiên Thời cũng không yên tâm nói.

“Không cần. E là ngươi sẽ không tìm được Nhân Hòa đâu.

Ta tin là không bao lâu nữa sẽ có người liên lạc với chúng ta.”

“Tại sao?” Thiên Thời nghi ngờ hỏi.

Lãnh Băng Cơ thờ ơ chuyển động chiếc nhãn không gian trên ngón tay: “Vừa rồi ta đã cảm thấy kỳ lạ, sao tên ma ốm này có thể biết tên húy và lai lịch của ta chỉ trong một thời gian ngắn như vậy? Bây giờ xem ra, hẳn là Nhân Hòa đã ở trong tay hắn rồi.

“Hắn bắt cóc Nhân Hòa làm gì?”

“Rốt cuộc là nguyên nhân gì thì chỉ có gặp hắn mới biết được. Dù sao cũng sẽ không có gì tốt đẹp cả đâu”

“Quả thực là không thể trông mặt mà bắt hình dong, người này nhìn ốm đau bệnh tật mà không ngờ lại gian xảo như thế”

“Địch ở ngoài sáng, ta ở trong tối, chúng ta hoàn toàn không biết gì về thân phận của hắn cả, việc này với chúng ta mà nói chính là nguy hiểm. Địa Lợi, ngươi lập tức đi thông báo với Phi Ưng Vệ tại thành Hoài Châu, bảo họ theo dõi chặt chế hành tung của người này, nếu có tin tức gì thì lập tức bẩm báo.

Chúng ta không thể tiếp tục bị động nữa”

Địa Lợi nghe lệnh rời đi ngay lập tức.

Lãnh Băng Cơ nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, lấy giấy bút viết mấy chữ rồi đưa cho Thiên Thời: “Ngươi tới xưởng sản xuất thuốc một chuyến nữa, giao phong thư này cho quản sự, nói cho ông ta biết sợ là bên trong xưởng sản xuất thuốc có gián điệp. Còn chuyện phòng dịch ta nói lần trước, không biết Nhân Hòa đã thông báo với quản sự hay chưa, ngươi dặn lại ông ấy một lần nữa, nhất định phải báo lại chuyện này cho.

Thẩm Phong Vân”

Thiên Thời hơi nghỉ ngờ một chút: “Thật sự có người muốn phá hoại từ bên trong ư?”

Lãnh Băng Cơ gật đầu: “Vừa rồi ta đã cẩn thận nghĩ tới hai ột là rốt cuộc những người này có thân phận gì? Hai Ọ p cận ta nhằm mục đích gì?

Hiện tại Dự Châu là khu vực tai họa nặng, người bình thường tránh còn không kịp, chỉ ước có thể dẫn theo người nhà thoát khỏi nơi đây. Tên ma ốm này rõ ràng cũng không phải là người Dự Châu, sức đề kháng của thân thể lại kém như vậy thì tại sao lại phải ở lại nơi này? Hắn không sợ bị lây bệnh hay sao? Trừ phi là hắn hoàn toàn không sợ.

Ta suy đi nghĩ lại, từ lần đầu tiên gặp mặt, đến khi hắn bắt cóc Nhân Hòa, đến nhà cố ý gây phiền toái cho ta, kích động nạn dân bạo động. Ngươi có cảm thấy được hay không, hắn chỉ ăn nói bậy bạ mà thôi, nói muốn chữa bệnh cũng chỉ là danh nghĩa bên ngoài, muốn ép ta rời khỏi thành Hoài Châu, hoặc là quấy rối không cho ta tiếp tục điều tra bệnh dịch này bắt nguồn từ đâu mới là thật?”

Thiên Thời sững sờ: “Bệnh dịch lan tràn thì hắn có ích lợi gì? Lẽ nào hắn cũng là người bán thuốc, muốn lợi dụng việc này để kiếm lợi nhưng lại bị chúng ta ngáng đường ư?”

“Ngươi theo ta kinh doanh Hồi Xuân Đường, vào nam ra bắc, đã nghe đến trong ngành dược liệu có vị công tử nào như: vậy bao giờ chưa?”

Thiên Thời lắc đầu: “Công tử không ít, thế nhưng có thể hào phóng như vậy, còn làm màu đến mức này thì đúng là chưa từng thấy”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play