Hắn ngang ngược mở miệng: “Chúng ta đã không có đường sống nữa rồi, cầu xin phu nhân bố thí một chút cho.”
Lãnh Băng Cơ cũng không phí lời: “Không thành vấn đề, không phải các ngươi muốn tấm biển vàng này hay sao? Lấy từ dân thì dùng cho dân, ta đồng ý dùng nó đổi bạc để cứu người.”
Nàng đồng ý thẳng thắn như vậy khiến nam nhân vạm vỡ kia hơi kinh ngạc: “Phu nhân nói chuyện hào phóng như vậy thì vừa nhìn đã biết là người lắm tiền nhiều của rồi. Một tấm biển vàng với người dân gặp nạn trong thành này chỉ như muối bỏ biển mà thôi, mong phu nhân có thể bố thí nhiều thêm chút nữa”
Lòng tham không đáy, người này không phải đến xin ăn mà là xin ăn đòn mới đúng.
Lãnh Băng Cơ mỉm cười: “Ta và mọi người không quen biết nhau, đồng ý đưa tấm biển vàng này cũng chỉ là vì thương hại mà thôi, nhưng tuyệt đối không phải là ta sợ các ngươi.
Bây giờ các ngươi có hai con đường: một, bắt người này đưa đến quan phủ, tố cáo hắn kích động gây sự, vào nhà người khác cướp đoạt nên các ngươi thấy việc nghĩa hăng hái làm, vậy ta sẽ đưa cho các ngươi tấm biển vàng này để thể hiện lòng biết ơn; hai, các ngươi nghe lệnh hắn, cướp bóc phá phách, nhưng đao kiếm trong tay chúng ta không có mắt đâu, đến lúc đó ai sẽ bị thương thì không thể nói trước được rồi. Dù sao tự vệ chính đáng thì giết người cũng không có tội.
||||| Truyện đề cử:
Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày) |||||
Hai con đường này, chính các ngươi chọn một cái đi”
Người cầm đầu nghe nàng nói như vậy thì cuống lên, kẻ ngu sỉ cũng biết đây chính là kế ly gián. Lúc trước hai nha đầu để lộ ra võ công của mình đã khiến tất cả mọi người kinh sợ, không dám manh động, vậy đám dân gặp nạn này chắc chắn sẽ mềm nắn rắn buông mà ra tay với hắn mất.
“Mọi người đừng nghe nàng nói hươu nói vượn. Chắc chắn nàng có tiền, trong phòng không biết cất giấu bao nhiêu vàng bạc châu báu. Chúng ta xông vào thì có lẽ nửa đời sau đều có thể ăn no mặc ấm rồi. Chúng ta có nhiều người như vậy thì chẳng lẽ quan phủ có thể giết hết tất cả chúng ta hay sao?”
Lúc này đám dân gặp nạn phía sau người nọ nhìn người kia, không ai quyết định được.
Lãnh Băng Cơ khinh bỉ nhìn nam nhân vạm vỡ kia: “Nếu nói đến có tiền thì ta cảm thấy vị Sở công tử đưa bảng vàng cho ta hôm nay mới thật sự là lắm tiền nhiều của, sao các ngươi lại chỉ nhằm vào ta? Vì ta là nữ nhân nên dễ bắt nạt hơn sao? Ban ngày ban mặt, kích động gây sự, tụ tập cướp đoạt, các ngươi không sợ bị quan phủ trị tội hả?”
Nam nhân kia thấy miệng lưỡi của nàng sắc bén như vậy, sợ nếu để nàng nói thêm hai câu nữa thì tình thế sẽ bất lợi với mình nên không muốn cho nàng cơ hội nói thêm gì nữa.
“Đừng có phí lời nữa, ông trời không cho chúng ta đường sống, chúng ta cũng chỉ bị đám quan lại chó má ở Dự Châu này ép cho cùng đường bí lối mà thôi. Vậy nên nếu ngươi ngoan ngoãn giao tiền bạc ra đây thì chúng ta tuyệt đối sẽ không làm khó ngươi, đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”
“Các ngươi đã khư khư cố chấp như vậy thì xông lên đi, ta sẽ cho ngươi biết cái gì mới thật sự là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”
Loại vũ khí mà Lãnh Băng Cơ sử dụng tốt nhất không phải đao kiếm mà là một cây roi mềm làm ra từ sợi tơ tằm vàng, rắn chắc như thép, không sợ lửa đốt, ngày thường nàng quấn cây roi này ở bên hông giống như một dải lụa thêu chỉ vàng, lúc cần dùng thì rút ra đánh ngang quất dọc, thu lại thì như sâu mà thả ra thì lại như rồng, nàng sử dụng cây roi này rất giỏi, đến mức có thể tùy ý thu lại vứt ra.
Nàng rút roi vàng ra, chỉ vung tay một cái thì đã vang lên một tiếng rít đỉnh tai nhức óc. Sau đó ánh vàng vừa lóe lên thì nam nhân cầm đầu đã bị cuốn cả người bay thẳng lên trời, sau đó bị treo trên cây ngô đồng trong vườn, tay chân hắn múa may loạn lên, sợ đến suýt chút nữa đái cả trong quần.
Sự đe dọa này chắc chắn là còn đáng sợ hơn cả chiêu kiếm chặt đứt cây lúc nãy, đám dân gặp nạn sợ hãi lùi về phía sau một bước, người nọ nhìn người kia, không ai dám cầm đầu mọi người nữa.
Đúng lúc tất cả đang căng thẳng thì chợt nghe phía sau có người hoảng sợ hét lên: “Người của quan phủ đến rồi! Là khâm sai đại nhân!”
Khâm sai đại nhân ư?
Lãnh Băng Cơ hoảng sợ, Thẩm Phong Vân đến rồi à?
Những người ở trong sân vốn chỉ là một đám ô hợp, tụ tập lại cho chính mình có thêm can đảm mà thôi, ai cũng sợ bị kiện nên vừa nghe thấy tin tức này đã sợ đến lập tức bỏ chạy tứ tán.
Xa xa có tiếng vó ngựa phi nhanh đến, có người cao giọng hô to: “Phụng lệnh của khâm sai đại nhân dẹp yên bạo loạn, chỉ bắt kẻ gây sự, tuyệt đối không làm người vô t thương, các ngươi đừng làm bừa bằng không đao kiếm không có mắt đâu.