Thiên Thời mở cửa ra, Lãnh Băng Cơ liếc mắt nhìn một cái, khá lắm, chẳng trách lại thu hút nhiều người dân đến hóng chuyện như vậy, hóa ra thứ người ta chú ý đến không phải là bảng hiệu vàng ròng mà là tên ma ốm đang làm màu hết cỡ kia.
Đối diện cửa tòa nhà dừng một chiếc kiệu, khí thế hùng hổ, cũng không xa hoa quý báu, chủ yếu là lọng che của chiếc kiệu này không phải tơ lụa gấm vóc mà là loại vải sa mỏng trắng nõn trắng nà, trông như đang chụp cái màn lên vậy.
Nếu người ở trong kiệu là một cô nương trẻ trung xinh đẹp thì sa mỏng tung bay theo chiều gió, bồng bồng bềnh bềnh, mơ mơ hồ hồ như mộng như thực sẽ khiến người ta có cảm giác như tiên nữ giáng trần vậy.
Nhưng một nam nhân như hắn ngồi trên loại kiệu này thì có hợp với phong cách này không cơ chứ?
Hợp!
Người khác không hợp nhưng tên ma ốm này lại rất hợp.
Hãn lười biếng tựa trên kiệu, một tay đỡ trán, một tay chậm rãi vuốt ve con mèo béo nằm trên gối, mái tóc đen như mực buông xõa, mí mắt khép hờ, làm màu như Tây Thi ôm ngực vậy.
Đặc biệt, người nâng kiệu không phải đám đàn ông dáng người cao lớn tay chân thô kệch, mà là tám nữ tử yểu điệu xinh đẹp đến mức hoa nhường nguyệt thẹn.
Người khác cưới được một người vợ như vậy cũng khó mà hắn lại bắt người ta nâng kiệu, như vậy không phải phung phí của trời thì là cái gì?
Lãnh Băng Cơ vừa ra thì tên ma ốm ngồi trên kiệu bắt đầu nâng mắt lên, thay đổi sang một tư thế thoải mái khác rồi mới lười biếng mở miệng.
“Phu nhân Lương Khương, muốn hỏi thăm chỗ ở của nàng đúng là không dễ dàng gì đâu”
Chỉ một câu nói này đã khiến tim của Lãnh Băng Cơ đập “thịch” một tiếng.
“Người này muốn biết chỗ mình ở cũng không khó, mấu chốt là sao hắn lại biết thân phận của mình? Rốt cuộc là người này có lai lịch gì?”
Lãnh Băng Cơ mỉm cười: “Bèo nước gặp nhau, Sở công tử quan tâm đến ta như vậy thật khiến ta vừa mừng vừa lo đấy”
Tên ma ốm kia cười nhạt: “Dùng bốn chữ bèo nước gặp nhau để hình dung tình cảm giữa ta và nàng thì có vẻ xa lạ quá. Sở mỗ không phải kẻ vong ân phụ nghĩa, vì thể hiện lòng cảm kích với phu nhân Lương Khương mà ta đã đặc biệt đưa tới một tấm biển đúc từ vàng ròng đây”
“Vậy thì cảm ơn, ta từ chối thì bất kính quá”
Băng Cơ bảo hai người Thiên Thời, Địa Lợi nhận lấy tấm biển nặng trình trịch này, trên tấm biển đúc tám chữ vàng: ‘cải tử hồi sinh, phu nhân Lương Khương”
Bốn chữ ‘cải tử hồi sinh’ khiến nàng căng thẳng, rốt cuộc bốn chữ này chỉ là trùng hợp hay hắn đã biết quan hệ giữa nàng và Hồi Xuân Đường rồi?
Nếu người này là kẻ địch thì thật sự rất đáng sợ. Lãnh Băng Cơ nàng không muốn trở thành kẻ thù với người quá thông minh, cũng không muốn kết bạn với người đó, kính sợ mà tránh xa là tốt nhất.
“Công tử quá khen, Lương Khương xấu hổ. Nam nữ khác nhau, có nhiều điều không tiện nên ta không mời Sở công tử ở lại uống trà được, ta không tiễn xa được, công tử tha lỗi cho.”
Thái độ của nàng xa cách rõ ràng như thế nhưng tên ma ốm kia không để ý chút nào cả, giống như hắn không nghe hiểu vậy.
“Thuốc của phu nhân Lương Khương đúng là thuốc đến bệnh trừ, Sở mỗ cảm thấy khỏe khoăn hơn nhiều rồi. Hôm nay †a tới đây còn muốn đánh bạo hỏi xin phu nhân Lương Khương một phương thuốc tốt để chữa bệnh nữa”
Lãnh Băng Cơ lắc đầu: “Xin tha lỗi cho Lương Khương tài năng kém cỏi, không thể giúp đỡ công tử được. Loại thuốc ta đưa cho công tử cũng chỉ có thể giảm bớt các biến chứng của bệnh mà thôi chứ không thể trừ tận gốc được.”
Tên ma ốm rõ ràng là hơi thất vọng: “Sở mõ sinh ra đã yếu ớt, đại phu trong phủ chắc chắn là ta không thể sống quá ba năm được nên ta thường xuyên lo lắng. Nếu phu nhân Lương Khương có thể cứu mạng Sở mỗ thì Sở mỗ vô cùng biết ơn, ta sẽ dâng lên toàn bộ tài sản cho phu nhân”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT