“Ta chỉ lo là người khác bị nàng làm hại thôi, chứ chưa bao giờ lo lắng về việc nàng ở bên ngoài sẽ chịu oan ức”
“Những lời này huynh nên dùng để nói với Vân Triệt”
Cừu Thiếu chủ cười cười: “Nàng đi trước đi, sau khi thu xếp ổn thỏa mọi chuyện ở đây, ta sẽ đến Dự Châu tìm nàng.
Chỗ Vân Triệt nàng cũng đừng lo lắng, có thê tử tương lai của nó ở đây cùng với với nó rồi, nó còn không nhớ đến hai người chúng ta đâu, có khi chỉ mong chúng ta không có mặt luôn”
Thê tử tương lai mà Cừu thiếu chủ nói đến chính là Phượng Lôi Ngọc, nha đầu ngày nào giờ đây đã lớn phổng phao, tuy rằng nhan sắc không phải thuộc dạng chim sa cá lặn, quốc sắc thiên hương nhưng bù lại rất ngoan ngoãn, dịu dàng cực kỳ giống với Lưu Thi Thi, chỉ cần cười một cái là khiến người ta cảm thấy cực kỳ dễ chịu. Nụ cười ấy giống như chữa lành được mọi vết thương, sưởi ấm trái tim con người.
Phượng Lôi Ngọc là một người có tính tình rất tốt, không bao giờ cáu giận với người khác, trái ngược hoàn toàn với Lãnh Băng Cơ, hở một chút là muốn động tay động chân rồi.
Đối với người một lòng thích cái đẹp nhưng luôn bị Lãnh Băng Cơ dùng quyền lực đàn áp như Vân Triệt, thì Phượng Lôi Ngọc giống như một thiên thần hộ mệnh của cậu bé. Vân Triệt hạ quyết tâm sau này lớn lên nhất định sẽ lấy Phượng Lôi Ngọc làm thê tử.
Lãnh Băng Cơ quay sang nói với Cừu thiếu chủ: “Tuổi tác của Lôi Ngọc cũng không còn nhỏ nữa rồi”
Cừu thiếu chủ hoàn toàn không hề để ý đáp: “Hình như vậy: “Hai mươi tuổi là độ tuổi đẹp nhất của các cô nương. Lẽ nào huynh không suy nghĩ đến chuyện hôn nhân đại sự của Lôi Ngọc sao?”
Cừu thiếu chủ không chút do dự nói: “Bản thân Lôi Ngọc không muốn gả đi, trước đây ta đã từng hỏi qua, nhưng lần nào Lôi Ngọc cũng đáp rằng không muốn bị gả đi”
Lãnh Băng Cơ trầm mặc: “Không lẽ nha đầu này đã có người trong lòng, thế nên không muốn gả cho người khác?”
“Vậy sao? Tâm tư của cô nương người ta không dễ gì mà nói thẳng ra với một đại nam nhân như ta, qua một thời gian nữa, ta sẽ hỏi nha đầu đó xem sao, rồi tìm cho nàng một gia đình tốt” Cừu thiếu chủ thờ ơ trả lời.
Truyện Việt NamCũng đúng, những ngày này đã có đủ thứ chuyện xảy ra rồi, cũng không có thời gian để ý nhiều đến những chuyện tư tình tình nhi nữ.
Sau khi bàn bạc xong xuôi, hai người lập tức bắt tay vào công việc.
Hồi Xuân Đường là sản nghiệp đầu tiên mà Lãnh Băng Cơ bắt tay vào sáng lập sau khi đến Giang Nam.
Lãnh Băng Cơ rất am hiểu về các thành phẩm trong phương thuốc, đây đều là các loại thuốc đau đầu, sốt, viêm dạ dày, đường ruột mà các gia đình hay cần. Bởi vậy chúng được đưa vào điều chế hàng loạt, áp dụng các phương pháp tiếp thị hiện đại để nhanh chóng thâm nhập vào thị trường thuốc ở Trường An, chỉ không lâu sau, các loại thuốc này nhanh chóng được mọi người đón nhận và tin tưởng.
Bởi vì giao thông ở thời cổ đại không được thuận tiện, nên mỗi cơ sở Hồi Xuân Đường đều có xưởng sản xuất riêng, quy mô và hiệu suất có thể tạm thời ứng phó với tình hình dịch hiện tại.
Ngay sau khi thuốc được đưa ra thị trường, với hiệu quả ban đầu trên người bệnh, các quan viên ở những châu huyện đó lập tức phái người dâng tấu bẩm báo lên kinh thành.
Mấy ngày này, Hoàng Thượng vì quá lo lắng mà ăn không ngon ngủ không yên, tức giận kêu đau răng, rồi ôm một bên má đã mất răng hàm, hô hấp khó khăn.
Khi nhận được tin cấp báo về nói rằng Hồi Xuân Đường là nơi đầu tiên nghiên cứu ra Thanh Ôn Đan đặc biệt điều trị bệnh dịch, hiện nay đã cơ bản khống chế được sự lây lan. Hoàng Thượng vô cùng kinh ngạc, cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần.
Cùng với bản tấu đó còn có một mẫu thuốc thử, đưa cho những người trong cung bị nhiễm bệnh dùng thì cực kỳ hiệu quả, một ngày đã có thể đẩy lùi cơn sốt Nhưng trên bản tấu này, cũng nói rõ rằng, số thuốc này chỉ ở Hồi Xuân Đường mới có, họ đã đưa loại thuốc này vào sản xuất hàng loạt, giá cả phải chăng.
Hoàng Thượng có chút không vui, Hồi Xuân Đường này lại dám nhân cơ hội giữa lúc nước nhà nguy cấp mà kiếm tiền từ ngân khố? Tuyệt đối không để họ được đắc ý.
Hoàng đế triệu tập một đám ngự y mắt mờ chân chậm đốt đèn nghiên cứu cả một đêm, cuối cùng viện phán đưa ra kết quả bàn bạc của mọi người.