Có câu nói, đắc ý vênh váo. Khi báo động tạm thời được giải trừ, Lục Vu cảm thấy quá hưng phấn nên cũng không thở gấp nữa, cơ thể khi bước đi cũng không lung lay. Đăc biệt là, đêm hôm nàng ta thức giậy lén lút ăn đồ ăn, bị người khác phát hiện.
Tin tức đầu tiên là truyền đến tai của hoàng hậu, hoàng hậu cười lạnh, lập tức đoán ra được tâm tư của Lục Vu: “Lúc đầu, Như Ý muốn vào Quốc Công phủ, nha đầu này lại phá đám, nói hươu nói vượn. Vào lúc ấy đã biết nàng ta có ý định đen tối với Thẩm Phong Vân, đúng như dự đoán, nói cái gì mà chỉ ăn thức ăn của Quốc Công phủ, bổn cung sẽ để cho ngươi ăn không ngon”
Phi tần trong cung cũng không ngoại lệ, chỉ cần ngươi sống không thoải mái, vậy thì cuộc sống của ta sẽ được như ý.
Vì thế hoàng hậu đã cử người nhìn chằm chằm Lục Vu.
Bệnh kén ăn này của Lục Vu, một nửa là thật, một nửa là giả. Hiền Phi không ít lần bảo cung nhân bên cạnh mình lén lút chừa lại chút điểm tâm cho nàng ta. Nàng ta ở trước mặt người khác ăn cái gì đều nôn ra cái đó, nhưng không ai biết phía sau cánh cửa đóng kín kia, nàng ta ăn nhiều như thế nào.
Chẳng qua Lục Vu quả thực là gầy đi, hơn nữa gầy nhanh như vậy, mọi người cũng không có ai nghi ngờ, cảnh thấy nàng ta thật sự mắc bệnh kén ăn.
Hiền Phi cũng biết tâm tư nữ nhỉ của mình, nói bóng gió muốn tác hợp cho con bé, nhưng trong lòng Hoàng đế lão gia tử chỉ có giang sơn xã tắc của ông ta. Còn bọn nhỏ có tình nguyện hay không thì cũng chỉ xếp thứ hai.
Trong cung xảy ra một vụ án nhỏ, Hoàng đế nghe nói mấy con cảnh khuyển Thẩm Phong Vân nuôi vô cùng lợi hại, vậy nên để cho hắn tiến cung cùng hợp tác điều tra vụ án.
Thẩm Phong Vân phụng chỉ tiến cung, dắt con chó kia đi một vòng trong cung, con chó kia trực tiếp kéo hắn đến tẩm điện của Lục Vu.
Lục Vu đang trốn ở trong phòng ăn ngấu nghiến sủi cảo tôm, hương vị nức mũi, khiến cho cảnh khuyển cũng phải thèm, chưa kịp chờ cung nhân ở ngoài cửa thông báo thì đã trực tiếp phá cửa phòng xông vào trong.
Thẩm Phong Vân nhìn thấy Lục Vu, con mắt này cũng không chịu nghe sai khiến. Từ lâu nghe nói sau khi Lục Vu công chúa gầy đi, quả thật chính là thay da đổi thịt, cũng không ngờ rằng, khiến cho người khác nhìn đã thấy rung động lòng người, không đúng, vô cùng lo sợ, cũng không đúng, dù sao thì cũng là loại mặt đỏ tim đập cộng thêm kinh ngạc.
Trên miệng Lục Vu vẫn còn đầy dầu, một cái sủi cảo tôm nghẹn trong cổ họng, vươn cổ trừng mắt cộng thêm dẫm chân, lo lắng giục hắn: “Đóng cửa, đóng cửa!”
Bị người khác nhìn thấy là thảm.
Hồi lâu sau Thẩm Phong Vân mới quay đầu lại, “Rầm” một tiếng, đóng cửa phòng lại. Đương nhiên cũng nhốt mình trong cửa.
Cảnh khuyển thèm thịt, hắn thèm mỹ nhân.
Đúng lúc, khi sủi cảo tôm được đưa vào cung điện của Lục Vu, hoàng hậu đã nhận được tin tức này, bà ta nghĩ cách dẫn Hoàng đế qua đấy.
Hoàng đế lão gia tử tự mình giá lâm, thời gian đến chẳng qua là sau Thẩm Phong Vân. Điều này lập tức làm cho Lục Vu cảm thấy luống cuống tay chân, một là sợ lão gia tử sẽ chặn Thẩm Phong Vân trong tẩm điện mình, nam nữ khác biệt, chung quy vẫn không phù hợp với phép tắc; thứ hai, chính là sợ lão gia tử nhìn thấy mình ăn sủi cảo tôm còn thừa lại, vậy thì chẳng phải nói rằng bệnh kén ăn của nàng ta là giả sao? Như vậy mình xong đời rồi.
Trong lúc tình thế cấp bách có tật giật mình, lập tức giấu Thẩm Phong Vân và cả mâm sủi cảo tôm vào trong phòng ngủ, còn mình thì ra ngoài nghênh đón.
Mặc dù hoàng đế lão gia tử làm phụ thân, thế nhưng không có chuyện gì đặc biệt, cũng sẽ không tiến vào phòng của con gái mình, chủ yếu nói chuyện ở ngoài phòng. Vốn dĩ qua đi rất là êm đẹp.
Nhưng mà không dừng được, bên trong còn giấu một con chó, nhìn thấy sủi cảm tôm trong tay Thẩm Phong Vân, tham ăn lè cả lưỡi ra, ha ha chảy cả nước miếng, không vừa lòng lên một tiếng.
Lỗ tai của Hoàng đế lão gia tử rất thính, lúc đó cũng sinh nghi, muốn đi vào trong kiểm tra.
Trong tẩm thất không có thứ gì, chỉ có một chiếc giường đơn, một cái khung thêu, một cái bàn trang điểm. Không còn chỗ nào để trốn. Thẩm Phong Vân cảm thấy, nếu bị Hoàng đế nhìn thấy mình, sẽ làm hại đến danh tiếng của Lục Vu, cắn răng, kéo con chó trốn vào trong giường của nàng ta.
Đam Mỹ SắcVì thế, vụ việc xảy ra cho dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.