“Không cách nào khác, ai lại để cho tẩu rơi vào tay ta.
Bọn họ không thể thấy chết không cứu.”
Lãnh Băng Cơ liếc mắt nhìn hắn, cười ranh mãnh rồi thản nhiên nói: “Hai người làm ơn nghĩ rộng ra một chút có được không? Tề Cảnh Vân thật sự không muốn giết ta mà chỉ muốn lầy hai người làm trò tiêu khiển.
Hổ phụ không ăn thịt con, hơn nữa trong bụng ta còn có đứa nhỏ là cốt nhục của hắn.”
Cuộc giao tranh bên ngoài xe đột ngột dừng lại rồi tiếp tục.
Tề Cảnh Vân càng thêm hoảng sợ, tay cầm kiếm có chút run rẩy: “Biểu tẩu, chuyện này không thể nói như vậy, tính ghen của biểu ca còn khủng khiếp hơn cả sát khí.”
Viện Phán có chút khó xử: “Chủ yếu là bệnh này có chút nan giải, chúng tôi cũng không thể bảo đảm sau khi uống thuốc này thì chắc chắn sẽ hữu dụng.”
“Nếu không chắc chắn vậy thì mấy ngươi có thể thử trước khi đưa cho vương phi.”
Hoàng đế hạ lệnh.
Các ngự y rất buồn phiền, chúng thần không ngại uống thử, nhưng mà mấu chốt là không ai trong chúng thần mắc bệnh này?
Vu phó tướng nghĩ đến Tề Cảnh Vân, con chuột bạch nhỏ này, cẩn thận nghiêm túc xách ra.
Mấy lão đầu ngay lập tức thả lỏng tay chân, mỗi người mỗi đơn thuốc tiếp thu ý kiến hữu ích, lệnh cho các tiểu thái giám từng người sắc một bát, tổng cộng có sáu bát, bóp mũi Tề Cảnh Vân lần lượt đổ xuống, so với nước xà phòng hôm qua uống còn nhiều hơn.
Sau khi uống xong, nghe trong bụng hắn ta rục rục xì xào kêu to một tiếng rồi sau đó đẩy ra một đống mùi hôi thối, nhưng người thì vẫn chưa chịu tỉnh.
Có thể thấy, mê huyễn dược mà Lãnh Băng Cơ cải thiện cuối cùng lợi hại như thế nào.
Trong số ba người, người tỉnh dậy sớm nhất, là Cừu thiếu chủ.
Một là hắn ta có công phu cao thâm nhất, hai là hắn ta đứng ngoài xe, thuốc bột hít vào tương đối ít.
Đương nhiên, vẫn còn có một nguyên nhân rất lớn, Mộ Dung Phong chỉ quan tâm đau lòng cho cô vợ trẻ của mình, bỏ mặc hắn ta trên đất tuyết suốt nửa ngày đông.
Hắn ta vì phong độ nên không màng đến nhiệt độ, đem chiếc áo khoác da cừu chống lạnh nhất cho mất, vậy nên đất lạnh làm cho tỉnh.
Hắn ta mở mắt ra, câu đầu tiên hỏi là: “Phong vương phi đâu?”
“Bị Kỳ vương gia dẫn đi rồi.”
“Mộ Dung Phong thì sao?”
Thuộc hạ thương hại liếc hắn ta một cái, nghĩ rằng hắn ta có thể là ngốc rồi: “Kỳ vương gia đưa Phong vương phi đi rồi.”
“Tề Cảnh Vân đâu?”
“Người của Kỳ vương gia dẫn đi.”
“Tất cả chỉ còn lại một mình ta sao?”
Thuộc hạ lại thông cảm liếc nhìn hắn ta một cái: “Cũng may là chúng tôi đi theo.”Nếu không thì có thể hắn ta phải phơi xác ở nơi đồng hông mông quạnh.
Cừu thiếu chủ trong lòng chửi rủa một tiếng: “Vậy thì Phong vương phi không sao chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT