Nàng hai ngày nay đã gặp qua hai người Phi Ưng Vệ, là từ thân hình của bọn họ mà phân biệt ra.

Cũng có thể nói, Ngoại trừ tên xui xẻo lúc nãy, có lẽ ít nhất cũng phải còn một người.

Vào thời gian nghỉ ngơi buổi tối, Tề Cảnh Vân không thể không cho người khác ngủ, ngày đông lạnh giá đã không ngủ không nghỉ để chóng mắt canh bản thân nguyên ngày rồi.

Chỉ cần không rời khỏi cái viện này, chắc có lẽ sẽ không khiến đối phương chú ý đâu?

Nhưng bản thân vẫn phải cẩn thận, xem coi có ám khí gì không.

Ấm trà trong tay, miễn cưỡng cũng có thể làm ám hiệu.

Nhẹ tay nhẹ chân mò đến cửa nhà bếp, trong đó vọng ra tiếng nước “Phà phà”, ánh sáng đèn dầu u ám từ khe cửa xuyên qua.

Lãnh Băng Cơ để ấm trà qua một bên, đưa mắt vào khe cửa, góng cổ lên nhìn vào trong.

Tên Phi Ưng Vệ đó cũng không chú trọng gì, dùng một cái thao gỗ, đựng một thao nước nóng, đặt trên kệ để thao, đã cởi áo bên ngoài ra, tiện tay vứt ra một bên trên đóng củi, cúi đầu xuống, úp xuống nước trong thao để rửa mặt và cổ, sau đó mới gỡ tóc ra, tức giận mà chửi một câu: “Má nó, gớm chết lão tử rồi.”

Khom người nhắm mắt gội đầu.

Bộ đồ cách hắn ta khoảng tám thước.

Thời cơ tốt vậy, nhưng làm thế nào mới có thể trộm chiếc nhẫn không gian từ áo của hắn ta ra được chứ?

Đây phải có kĩ thuật cao, đặc biệt là đối với lần đầu đi trộm như Lãnh Băng Cơ mà nói, có độ khó.

Dù gì, chuyện này mà để bị bắt, bị Tề Cảnh Vân hiểu lầm bản thân là người chuyên đánh lén cộng thêm nữ lưu manh, không sợ bị hủy hoại danh tiếng, chỉ sợ hắn bắt đầu nghi ngờ nhẫn không gian thôi.

Lãnh Băng Cơ còn chưa nghĩ ra cách nữa, tên xui xẻo trong đó đã gội xong đồ dơ trên tóc, sau đó bâng thao qua đổ nước.

Lãnh Băng Cơ vội vàng trốn qua một bên.

Trong núi tối u, tóc tên đó đang ước, mở không ra con mắt, ra ngoài đi được ba bốn bước, đổ nước ngoài cửa, sau đó hắt một hơi rất lớn.

Lãnh Băng Cơ cũng không có nghĩ nhiều, chỉ canh thời gian ngắn ngủi này tiến vào nhà bếp.

Gió lạnh bên ngoài thổi vào, đèn dầu chớp hai cái, Lãnh Băng Cơ linh hoạt mà mượn thời cơ đó, thổi tắt luôn đèn dầu.

Tên xui xẻo đó co đầu lại bước vào, đại khái là do quá lạnh, cho nên cũng không châm lại đèn, dùng ánh sáng mờ trong lòng chảo đựng lại một thao nước nóng, không đợi được nữa mà đưa cánh tay vào, lạnh run nhưng lại thoải mái.

Sau đó tiếp tục chuyên tâm gội đầu.

Lãnh Băng Cơ yên lặng đưa tay về hướng đóng đồ dơ của hắn ta, tư từ đến gần, cẩn thận để không đạp phải củi khô dưới đất.

Vẫn có chút khó khăn.

Tên xui xẻo đó treo đồ trên củi khô, Lãnh Băng Cơ chỉ cần nhẹ nhàng đụng một cái, củi khô sẽ chạm vào nhau và phát ra tiếng động.

Nhưng thời gian lại không cho phép nàng từ từ mò.

Nhất thời nóng vội, quả thật, củi khô phát ra một tiếng “tách”.

Tên Phi Ưng Vệ đó lập tức hô lên một tiếng: “Ai?”

Lãnh Băng Cơ đưa tay đẩy đóng củi khô đang được dựng đứng đó.

Củi khô và đồ đạc cùng “tách” ngã hết xuống.

Tên Phi Ưng Vệ đó ngược lại lại yên tâm, tưởng rằng củi không chịu đựng được trọng lượng của áo bông, úp đầu xuống nước, như cách bơi chó, tắm một phát cho xong.

Lần này thì đơn giản rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play