Sau bữa ăn, Lãnh Băng Cơ bưng một chậu hồng đông lạnh ra cho hắn ăn.

Những quả hồng trên núi treo lơ lửng trên ngọn cây đầy sương giăng, chịu giá lạnh gió sương, dùng thìa để ăn, có hương vị đặc biệt.

Vì mang thai nên Lãnh Băng Cơ không dám ăn thêm, nhiều nhất cũng chỉ là thỏa mãn cơn thèm ăn của mình, sau đó nhìn Tề Cảnh Vân thích thú, giống như một con chó lông xù Nhật đang chảy nước miếng.

Lặng ngắm tuyết đã ngừng rơi, mặt trời đã ló dạng và tuyết đã tan, vậy là đã ba bốn ngày trôi qua.

Hôm nay ăn cơm tối xong, Lãnh Băng Cơ đang chuẩn bị nghỉ ngơi, bên ngoài có người gõ cửa: “Chủ tử của ta không khỏe, thỉnh mời Vương Phi nương nương tới.”

Lãnh Băng Cơ từ trên giường nhảy phắt lên, cố gắng giữ bình tĩnh không để bản thân quá kích động: “Đệ ấy bị sao vậy?”

“Thượng thổ hạ tả, giống như bị khó chịu về đường tiêu hóa.”

Cuối cùng cũng đến rồi, không dễ dàng gì.

Loại hồng này không được ăn cùng lúc với cá, khoai lang, rau chân vịt, v.v.

Để cho vừa ý ta, mỗi ngày Tề Cảnh Vân đều ăn một quả hồng lớn sau bữa ăn, nếu không ăn đến chết thì tốt.

Tiêu chảy và nôn mửa không quá nhiều, không nhằm nhò gì với nỗi đau mà ta phải chịu đựng.

Lãnh Băng Cơ có chút lúng túng: “Thiếu thầy thiếu thuốc, nếu ta đi rồi thì phải làm sao? Đệ nên đi xuống núi mời lương y đến khám chữa.”

“Giáo chủ ta thỉnh Vương Phi nương nương qua.”

Quá khứ đã qua đi.

Tề Cảnh Vân sống bên cạnh nàng, tương đương với việc bảo vệ và giám sát cá nhân.

Lãnh Băng Cơ rẽ vào một góc đã đến nơi.

Tề Cảnh Vân nằm ở trên giường, có chút yếu ớt, dưới ánh nến nhìn sắc rất kém.

Nhìn thấy Lãnh Băng Cơ, hắn ta nhướng mi: “Tẩu hạ độc đệ bằng thứ thuốc độc gì?”

Lãnh Băng Cơ giang hai tay ra: “Nếu ta có thể hạ độc đệ, ta sẽ trực tiếp cho đệ hai cân thạch tín.”

“Đệ đã suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không đoán ra được, độc dược của tẩu giấu ở đâu?”

“Đệ đã sợ ta hạ độc, vậy đệ còn bảo ta đến đây làm gì? Để cho đệ thêm một ít nữa à? Hay là phái người ra ngoài nhờ lương y xem.

Bệnh tình để chậm trễ cũng không tốt.”

Tề Cảnh Vân vẫn có chút hoài nghi: “Tẩu đang nghĩ cách để khiến biểu ca của đệ đến đây phải không?”

Lãnh Băng Cơ nhún vai: “Ta là một người tốt bụng và vô tội, đệ sợ ta như vậy chứng tỏ là có hiểu lầm gì rồi.”

Nàng đưa tay ra giả vờ bắt mạch cho hắn ta: “Hình như trong bụng đệ đã kết sỏi.

Đây là một căn bệnh rất phiền phức.

Ta không có thuốc ở đây.

Cách duy nhất để giảm triệu chứng của bệnh là bằng châm cứu.

Ta cần một bộ ngân châm, trong những thứ mà ta mang theo bên mình.”

Tề Cảnh Vân nghiến răng, ra lệnh cho Phi Ưng Vệ bay trước mặt: “Mau đem đồ lại đây.”

Theo mệnh lệnh, Phi Ưng Vệ cầm lấy hành lý của Lãnh Băng Cơ, sau khi mở ra thì thấy bên trong có một bộ ngân châm, nhìn Tề Cảnh Vân thấy hắn ta khẽ gật đầu, liền đưa cho Lãnh Băng Cơ.

Từ trong ánh mắt của Lãnh Băng Cơ loé lên một tia sáng, nàng đã nhìn thấy chiếc nhẫn không gian của mình đang ở trong đó.

“Những vật khác đâu? Vàng bạc trang sức ở nhà của nữ nhân có nhiêu đây sao, chắc đệ cũng không thèm nhìn đến đâu?” Lãnh Băng Cơ cố kiềm nén sự kích động, giả vờ không để tâm đến.

Tề Cảnh Vân không nghi ngờ gì, những thứ này hắn đều đã kiểm tra qua, xác định không có giở trò gì, cũng không có cách nào che giấu thuốc độc, liền căn dặn Phi Ưng Vệ đó: “Ngoại trừ châm cài ra, những thứ khác đều giao nộp cho Phong Vương Phi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play