Cô hiểu rằng trong triều đại này, có tôn ti trật tự, có trên có dưới, đặc biệt là trong phủ Bá tước này.
Hầu hết mọi tước hiệu, tài sản và vinh quang đều thuộc về con trai cả,địa vị của con trai thứ và thê thiếp sẽ giảm đi rất nhiều.
Vậy chẳng phải vụ án giết người trong phủ ngày đó cũng là một cuộc tranh quyền đoạt vị hay sao? Mặc dù Tề Cảnh Vân không có tham vọng thừa kế tước hiệu quyền lợi, nhưng hắn cũng có mong muốn được mọi người nhìn lên và kính trọng hắn, điều này khiến hắn ta phải kiếm tiền một cách điên cuồng và vô lương tâm.
Lãnh Băng Cơ khẽ thở dài: “Hà tất phải như vậy không?”
“Mặc cho nói như thế nào, cho dù tẩu và biểu ca phá hủy mọi tâm huyết nhiều năm của đệ như vậy, đệ vẫn không thể hận hai người đến cùng được, bụng dạ nham hiểm của đệ sẽ không dội lên người tẩu đâu.
Vì vậy, tẩu hãy yên tâm, đệ sẽ không làm tổn thương tẩu.
Đệ chỉ muốn dùng tẩu như một lá bùa hộ mệnh và hộ tống đệ đến Nam Chiếu an toàn, rồi sau đó đệ sẽ để tẩu đi.
Chúc tẩu và biểu ca bách niên giai lão,hạnh phúc tới già, tất cả tài sản của đệ ở Trường An có thể bị tịch thu, nhưng đệ vẫn còn rất nhiều tài sản bí mật, như một món quà trăm tuổi cho tẩu và cho đứa con chưa chào đời của hai người.”
Nghe đến đây sao cảm động quá.
Có thể đúng là Tề Cảnh Vân không tệ, chẳng qua là đi sai đường, không có người kéo lên khiến hắn càng ngày càng lún sâu.
Tề Cảnh Vân nói xong liền rời đi, một chiếc áo choàng lông cáo sang trọng biến mất trong tuyết, để lại sau lưng vẻ quạnh hiu.
Lãnh Băng Cơ nhẹ nhàng thở dài, trong lòng cảm thấy nặng trĩu, không ngờ, bản thân nàng lại hy vọng Tề Cảnh Vân thật sự có thể an toàn rời khỏi Trường An, che giấu tên tuổi, thay đổi thân phận, thay đổi cách sống.
Ngày hôm qua còn ước có thể lật tẩy bộ mặt thật của hắn, hiện giờ sao lại như thế này?
Sau khi Tề Cảnh Vân rời đi, Lãnh Băng Cơ cũng không từ bỏ ý định tự giải thoát cho bản thân.
Nam nhân nói chung là không đáng tin cậy, đặc biệt là những người nam nhân như Tề Cảnh Vân rất tàn nhẫn và độc ác.
Bản thân không thể đặt cuộc đời mình vào tay hắn và để hắn sắp xếp.
Một ngày nào đó, khi thanh kiếm của Mộ Dung Phong gần kề ngực hắn, hắn nhất định sẽ không ngần ngại mà tự mình chặn lại để sống sót, đúng không?
Vì vậy, nàng buộc phải có những kĩ năng năng cơ bản nhất để tự bảo vệ mình.
Trong sân, nhất định là có ai đó đang bí mật theo dõi nhất cử nhất động của bản thân.
Nàng đóng cửa và lục tung khắp phòng, chỉ thấy một vài chiếc kim thêu và một đôi đũa tre.
Tất cả vũ khí sắc bén đã được lấy đi.
Lãnh Băng Cơ mài một đầu đũa tre và giấu nó bên trong ống tay áo của nàng, sau đó nàng buồn sầu khi không biết làm thế nào để lấy lại chiếc nhẫn không gian của mình, làm thế nào để gửi một bức thư cho Mộ Dung Phong và Cừu thiếu chủ, và tìm cách làm thế nào để trốn thoát một cách an toàn?
Trên núi sớm đã bị màn đêm bao trùm, bầu trời cũng sớm sập tối.
Tề Cảnh Vân từ bên ngoài trở lại, trên tay cầm một chiếc ô giấy dầu, toàn thân ẩm ướt, trông như một thanh niên khí chất phi phàm, tuấn tú ngông cuồng.
Hắn đặt tay lên môi thở dài, dậm bọt tuyết và bùn trên ủng rồi ra lệnh cho những người bên ngoài dọn một bếp than vào nhà.
Hôm nay trời quá lạnh, mang bếp than vào để còn chuẩn bị cho bữa tối nữa.
Trần tẩu cúi đầu, bưng bữa tối vào, sau đó đi ra ngoài không nói một lời, từ đầu đến cuối không dám ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Băng Cơ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT