“Ta cho rằng hôm nay ngươi sẽ không rảnh quan tâm đến ta, không nghĩ tới máu ghen của ngươi lại lớn như vậy, gấp gáp không chờ nổi mà tìm tới cửa.”

“Lãnh Băng Cơ đâu? Ngươi giấu nàng ấy đi đâu rồi?”

Cừu thiếu chủ sửng sốt: “Không phải chứ? Còn có chuyện doạ người như vậy à? Băng Cơ là chính ta tự mình đưa đến cửa lớn Phong vương phủ của ngươi, nhìn thấy nàng ấy đi vào ta mới rời đi.

Ngươi muốn đập cửa hàng của ta, nên tìm một cái cớ hay ho một chút biết không?”

Mộ Dung Phong nâng mí mắt lên, lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Bổn vương hỏi lại một lần nữa, Băng Cơ đâu?”

“Băng Cơ nếu là ở nơi này của ta, ta ăn no thoải mái đến đây nhìn ngươi xấu mặt làm gì, hai người chúng ta trước vui chơi nghỉ ngơi sau đó lại nói chuyện yêu đương không phải rất tốt sao? Chỉ một cái tửu lầu, ngươi muốn phá thì cứ phá đi, ta cùng phá với ngươi, người của Kỳ vương phủ, không mất được!”

Hắn liền đứng dậy đi, nhìn Mộ Dung Phong trưng ra gương mặt hám tài liền cảm thấy ê răng.

Mắt nhìn của Lãnh Băng Cơ là kiểu gì đây không biết, thẩm mỹ quá kém.

Mộ Dung Phong “Tạch” một cái đứng dậy, chắn ở trước mặt hắn: “Bổn vương đã đi tìm khắp nơi, đều không thấy bóng dáng Băng Cơ đâu, trừ nơi này của ngươi ra, nàng ấy không còn chỗ nào để đi.”

“Chính ngươi không quan tâm phu nhân của ngươi, làm chuyện không đúng, có lỗi với phu nhân ngươi, để cho nàng ấy tức giận bỏ đi, lại chạy đến nơi này của ta nổi điên cái gì? Nếu như ngươi có ngứa tay, ta có thể ra bên ngoài chỗ thoáng cùng ngươi đánh mấy chiêu.

Đừng có tìm cớ như mấy bà mụ, còn không phải là ngươi ganh tị ta đẹp hơn ngươi, có tiền hơn ngươi, công phu tốt hơn ngươi, có thể làm cho Băng Cơ vui vẻ hơn ngươi, cho nên đỏ mắt sao?”

Mộ Dung Phong xoay người liền đi: “Mấy lời này ngươi nên ghi nhớ, nếu là để cho bổn vương biết, Băng Cơ đang ở cùng ngươi, bổn Vương sẽ dẹp sạch Tàng Kiếm Các của ngươi.”

Phía sau truyền đến một tiếng cười nhạt châm chọc: “Bắt gian cái gì chứ? Ta cũng tò mò, Băng Cơ sao lại thích loại người cuồng vọng tự đại có gương mặt đưa đám như ngươi? Lại còn như ngựa giống!”

Mộ Dung Phong đã đi ra khỏi Hồng Tân Lâu, bỗng nhiên tung lên, đem roi ngựa trong tay vung lên, lướt qua tấm bảng thiếp vàng đề mấy chữ Hồng Tân Lâu.

Tấm bảng lập tức theo tiếng roi quật mà nứt ra, vỡ thành hai mảnh, sau đó rơi xuống trên mặt đất: “Đùng” một tiếng vang lớn, tro bụi bay lên một vùng.

Còn chưa thấy người nào, chỉ thấy một đạo hàn quang liền phi tới đánh vào hắn.

Cừu thiếu chủ hợp lại làm một với kiếm, đột ngột mọc lên từ mặt đất, đâm tới trước ngực hắn: “Khinh người quá đáng! Xem ta là quả hồng mềm dễ bắt nạt sao?”

Hai bóng người lao vào nhau, nhảy lên hai nóc nhà của toà lầu, quang ảnh đao kiếm loé lên, hóa thành hai luồng sáng, bao phủ lên hai người, chỗ hai người nhảy lên xê dịch, trong lúc nhất thời gạch ngói bay tán loạn.

Hai người ai cũng không phục ai, cả hai đều nghẹn một bụng tức giận, cho nên đều không lưu tình, đều hận không thể để cho đối phương xem rõ sự lợi hại của mình.

Trong lúc nhất thời người đi đường sôi nổi dừng chân, ngưỡng mặt lên nhìn hai người, kinh sợ đến nghẹn họng.

Một hồi tiếng vó ngựa đuổi tới, là phó tướng suất lĩnh trong phủ thị vệ đến, ngưỡng mặt nhìn lên, mới nhận ra đây không phải Vương gia nhà mình thì còn ai vào nữa? Lo lắng đến lửa sém lông mày, vị này còn có thời gian ở chỗ này tranh giành tình cảm với người khác mà.

Hắn cất cao giọng, hướng về phía Mộ Dung Phong hô to: “Vương gia, chuyện lớn không ổn rồi, sợ là đã xảy ra chuyện!”

Lời này có vẻ còn dùng được, hai người kia đang liều mạng nhất trí dừng lại động tác, xoay mặt qua nhìn về phía phó tướng: “Làm sao vậy?”

“Có người nhìn thấy, chủ tử bị bắt cóc lên một chiếc xe ngựa, mang ra khỏi thành!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play