Xa phu nghe ngữ khí của hắn có chút không tốt, lại bổ thêm một câu: “Cái loại ăn ngấu nghiến không cần uống canh.”

Mộ Dung Phong cả một khuôn mặt trầm xuống đen lại.

Xa phu này ít nhiều cũng không nói hươu nói vượn, nếu không chính mình hiện tại đã trở thành trò cười của mọi người.

Hắn nói là chính mình chiến đấu như ăn một bữa cơm ngấu nghiến sao?

Xa phu thấy sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, sợ tới mức lập tức im lặng, co rụt đầu lại, ôm roi ngựa cọ cọ một bên.

Chính ngài một hai phải hỏi cho rõ ràng đừng trách tôi ăn ngay nói thật.

Mộ Dung Phong buông màn xe, trở về trong xe.

Chuyện xa phu nói, làm cho hắn nhớ tới một chuyện khác mà chính mình vẫn luôn xem nhẹ:

Ngày đó, trên người Lãnh Băng Nguyệt rõ ràng có mùi hương của hợp hoan tán, điểm này hắn nhớ rất rõ ràng.

Nàng ta từ đâu mà có được loại dược này? Cái này cũng không phải là loại thuốc thường thấy, có thể tìm ở bất kỳ chỗ nào trên phố, Chưa nói nàng ta chỉ là một nữ nhân luôn ở trong khuê phòng, cho dù là nam tử trên phố cũng chưa chắc đã biết nó.

Trừ những tay ăn chơi thường xuyên ra vào thanh lâu.

Chuyện này làm cho hắn nhớ tới Phương Phẩm Chi cùng với Kim Nhị, đều là cái dạng nhân vật này.

Hắn còn từng nhìn thấy ở quán trà mà Kim Nhị đãi khách hơn nữa còn sinh ra hiểu lầm với Lãnh Băng Cơ.

Người thân mật đi cùng với Kim Nhị là Lãnh Băng Nguyệt, không phải Lãnh Băng Cơ.

Hắn càng nghĩ càng bực, có lẽ, chính mình cần phải cùng với Lãnh Băng Cơ bình tĩnh nói chuyện, bao gồm cả chuyện ngày ấy phát sinh ở am Nam Sơn Ni, nói thẳng hết tất cả ra, không giấu giếm gì.

Hắn vén màn xe lên, vừa định phân phó xa phu trở về vương phủ, Thẩm Phong Vân đã cưỡi ngựa quay về lại, nhìn thấy hắn thế mà lại đang đợi mình, có chút kinh ngạc.

“Ta ở chỗ này đợi ngươi, đem chuyện trong nha môn phân giải cho rõ ràng, cùng đi uống một chén rượu đi.”

Hôm nay Thẩm Phong Vân mới vừa tiễn đi Lãnh Băng Cơ một thân tức giận bốc lửa, từ lời phó tướng nói liền mơ hồ phỏng đoán ra được hai người nhất định là đang giận dỗi cãi nhau.

Nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của Mộ Dung Phong, liền biết mình phải làm việc nhân đức trở thành thuyết khách cũng không thể đùn đẩy trách nhiệm này cho ai, phải khuyên nhủ hắn cho thật tốt.

Lập tức báo cho người trong nha môn một tiếng, trực tiếp cùng với Mộ Dung Kỳ đi đến tửu lầu gần đây.

Tìm một chỗ an tĩnh ngồi xuống, Mộ Dung Phong trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, dò hỏi hắn về án tử của Phương Phẩm Chi.

Thẩm Phong Vân cũng không giấu giếm, đem tất cả manh mối mình biết nói cho Mộ Dung Phong.

“Biểu tẩu lo lắng đến suy sụp rồi, giữa ta cùng với huynh có tình cảm huynh đệ, đã nói vụ án này tạm thời để qua một bên, sau đó không truy cứu nữa.”

Mộ Dung Phong ném chén rượu qua một bên, đứng dậy liền đi.

Thẩm Phong Vân đuổi theo ở phía sau hỏi: “Huynh làm cái gì đó? Rượu còn chưa có uống xong đâu?”

Ai còn tâm tình tiếp tục uống rượu?

Đỉnh đầu đã lạnh lẽo hết rồi.

Chuyện này không phải là chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là, hắn đã hiểu ra, Lãnh Băng Cơ vì sao lại giận mình.

Tự mình nói một nửa giấu một nửa, nàng đã thật sự hiểu lầm mình cùng với Lãnh Băng Nguyệt vẫn luôn ái muội không rõ ràng, đứa con trong bụng Lãnh Băng Nguyệt là của mình!

Phải nhanh trở về phủ chịu đòn nhận tội, quỳ lang nha bổng!

Mộ Dung Phong vội vã trở lại Phong vương phủ, đi thẳng đến Triều Thiên Khuyết, đẩy cửa phòng của Lãnh Băng Cơ ra, chỉ thấy bên trong trống rỗng.

“Băng Cơ, Băng Cơ!” Hắn gọi hai tiếng, không có người đáp lại, đám người Nhi Nhi cùng với Điêu ma ma tránh ở phía sau hắn, không dám ngẩng đầu, vừa nhìn thấy là biết đã làm chuyện trái với lương tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play