Hắn đã có thể tin tưởng, việc Lãnh Băng Nguyệt mang thai thực sự là có vấn đề.
Cho nên, hắn sẽ đi tìm Thẩm Phong Vân để hỏi chi tiết về vụ án của Phương Phẩm Chi để Lãnh Băng Nguyệt không lời nào chối cãi được nữa.
Lãnh Băng Nguyệt trốn trong màn mà lạnh run, cảm giác như sắp xảy ra đại họa.
Điều nàng ta sợ nhất vẫn xảy ra, Mộ Dung Phong đã có lòng nghi ngờ đứa nhỏ trong bụng nàng ta.
Mặc dù Phương Phẩm Chi đã chết, nhưng không có bằng chứng về cái chết của hắn ta.
Dưới sự bảo vệ của Huệ Phi và phụ thân, cũng có thể được bình yên trong lúc này.
Nhưng mà, đứa nhỏ khi nào thì sinh, đó nhất định là số mệnh.
Tục ngữ nói, thời cơ chín muồi, đứa nhỏ phải đi ra, ai cũng không ngăn được.
Trẻ con sinh non và trẻ con sinh đủ tháng, ma ma có kinh nghiệm vẫn có khả năng tính ra được.
Làm sao bây giờ?
Tưởng tượng càng nhiều, Lãnh Băng Nguyệt càng cảm thấy hoảng sợ và không thoải mái.
Nàng ta hướng về phía bên ngoài phân phó: “Triệu ma ma, giúp ta gọi ngự y đến đây.”
Triệu ma ma lập tức lên tiếng trả lời ngay.
Một lúc sau, ngự y mang theo hòm thuốc gần như là chạy đến Tử Đằng tiểu trúc.
Chẩn đoán mạch qua cho cho nàng ta nhưng vẫn nói những câu y như cũ: uống thuốc đúng giờ, cố gắng đừng suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi thật tốt.
Không cần thì không được suy nghĩ nhiều, không nên xúc động.
Lãnh Băng Nguyệt giận tái mặt: “Ngự y, tình trạng cơ thể của ta, ngươi là người cần phải nắm rõ nhất.
Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ta bình an sinh hạ đứa nhỏ này tỷ lệ thành công rốt cuộc có bao nhiêu?
Ngự y vẫn có ý như cũ lên tiếng: “Trắc phi nương nương ngàn vạn đừng suy nghĩ bậy bạ, ngài phải cẩn thận dưỡng..”
“Ta muốn nghe lời nói thật!” Ngữ khí của Lãnh Băng Nguyệt chợt tăng lên.
Ngự y ấp úng: “Chỉ cần ngài giữ gìn tâm tình ổn định, nằm nghỉ ngơi trên giường, vẫn có hy vọng rất lớn.”
Lãnh Băng Nguyệt cười lạnh lùng: “Có những lời này của ngươi là đủ rồi, từ hôm nay trở đi, ta sẽ nằm trên giường tĩnh dưỡng, chân không chạm đất, nhưng nếu đứa nhỏ này vẫn không giữ nổi, hừ, cẩn thận mạng chó của ngươi!”
Ngự y vừa nghe sợ tới mức “Thịch” một tiếng quỳ xuống, mồ hôi tuôn ra như mưa.
Lãnh Băng Nguyệt lạnh lùng nhìn ông ta: “Còn không mau nói thật?”
Ngự y lúc này mới nói đúng sự thật: “Thật ra nương nương vốn dĩ đã bị thương trước đó, đứa nhỏ này được sinh ra khỏe mạnh có khả năng không lớn.
Hơn nữa lần trước ngài nhất thời tức giận, làm động thai khí, nếu không có Vương phi nương nương giữ lại, đứa nhỏ này sợ là đã sảy mất.”
Khuôn mặt Lãnh Băng Nguyệt tái nhợt, gằn từng chữ một: “Nói cách khác, nếu ta muốn bình an sinh hạ đứa nhỏ này, là chuyện rất khó, phải không?”
Ngự y do dự một chút, mới gật đầu, cẩn thận chọn lời nói: “Tiểu nhân y thuật bình thường, có lẽ Vương phi nương nương có thể giữ được.”
Lãnh Băng Nguyệt chậm rãi ngã thân mình ra sau, dựa vào trên gối mềm, vô lực xua xua tay về phía ngự y: “Lui ra đi.”
Ngự y lập tức như được ban ơn đại xá, xách theo hòm thuốc vội vàng lui xuống.
Lãnh Băng Nguyệt nằm rất lâu, vẫn luôn không nói một lời, cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt ra, hạ quyết định.
Nàng ta gọi Triệu ma ma đến: “Ta muốn ăn mứt hoa quả Quế Phương Trai, ngươi giúp ta đi cân mỗi loại một ít về đây.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT