Lãnh Băng Thanh mài lưỡi đao đến sáng bóng, cầm đao dạo quanh sân một vòng mà cũng chẳng tìm được chỗ để trút giận được.

Thế là nàng mở cửa sân đi ra bên ngoài.

Nhóm mấy người Điêu ma ma lại chẳng yên lòng, vội vàng đuổi theo hỏi với rằng: “Vương phi nương nương, người định đi đâu ạ?”

Lãnh Băng Cơ cũng chẳng quay đầu lại đáp: “Thử xem đao có sắc không?”

Cái khí thế lửa giận hừng hực như thế kia khiến chẳng ai dám đi lên ngăn cản, mà cũng chẳng ngăn cho nổi.

Trong ba người cũng chỉ có Nhi Nhi là nhanh chân nhanh tay nhất, nàng ta vội vàng chạy vào thư phòng của Mộ Dung Phong, thở không ra hơi báo lại: “Vương gia, không ổn rồi, Vương phi nương nương đi ra ngoài một mình rồi.

Mộ Dung Phong cũng đang ở trong thư phòng âm thầm ấm ức.

Lãnh Băng Cơ vừa nổi nóng một trận như thế khiến hắn không sao hiểu được.

Hắn biết nàng và Lãnh Băng Nguyệt trước giờ như nước với lửa, hắn đã hứa với nàng rằng nhất định sẽ xử lý thích đáng việc này, và nàng cũng đã đồng ý rõ ràng rồi, cớ sao mà chỉ trong chớp mắt thôi thì đã không thể chấp nhận được như thế nhỉ?

Giữa hắn và Lãnh Băng Cơ thì những chuyện này đều là chuyện đã xảy ra trước đó rất lâu rồi, chính hắn cũng là bị trúng thuốc mà thân bất do kỷ được không?

Suy nghĩ lại chuyện Lãnh Băng Cơ không còn trong trắng trước hôn nhân, hắn cũng không muốn để nàng phải đau lòng, thậm chí sau khi về ở với nhau thì cũng chẳng hề nhắc lại chuyện quá khứ trước kia của nàng.

Đối với đứa trẻ không rõ lai lịch trong bụng nàng, hắn cũng có một sự bao dung tha thức hết mực, quyết định nuôi nấng đứa bé đó như thể con ruột mình.

Cớ sao nàng lại không thể bao dung hắn nhiều hơn một chút?

Nữ nhân luôn miệng nói không ngại đều là giả dối cả, mình đúng là không nên quá thẳng thắn.

Càng nghĩ càng giận, từ khi hai người về với nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên lòng hắn nảy sinh nỗi phẫn uất và bất mãn như vậy.

Nghe thấy Nhi Nhi bẩm báo như vậy, mới đầu hắn còn thấy căng thẳng trong lòng, sau đó thì tức giận nói: “Chơi chán rồi thì sẽ tự khắc biết đường về.”

Nhi Nhi thoáng sững sờ, vương gia nhà mình luôn luôn nâng niu vương phi nương nương trong lòng bàn tay, hôm nay có thái độ như thế này thì rõ ràng là có gì đó không phải.

“Nhưng mà, Vương phi nương nương còn cầm thêm thanh đao đi nữa.”

Mộ Dung Phong bật người đứng dậy cái “vèo”, tiếp đó thì lại ngồi xuống, cười lạnh: “Được lắm, có dao phay phòng thân rồi, thế thì chẳng có ai dám đến bắt nạt đâu.”

Nhi Nhi thấy hắn vẫn thờ ơ như cũ thế thì cũng có phần sốt ruột: “Vậy nô tỳ cứ đi theo vậy ạ, Vương Phi nương nương nói muốn giết người cho vui.”

Mí mắt Mộ Dung Phong giật điên cuồng, rốt cuộc cũng không nhịn được: “Vu phó tướng, Vu phó tướng!”

Vu phó tướng nghe tiếng gọi thì vội chạy tới, mặt mày ân cần hết mực: “Vương gia ngài có gì phân phó ạ?”

Mộ DUng Phong cuống đến độ cuồng chân: “Vương phi nói muốn giết người, người mau tranh thủ thời gian dẫn binh đuổi theo, cẩn thận đừng để bị thường!”

Vu phó tưởng đứng đực tại chỗ không chịu di chuyển.

Mộ Dung Phong lòng như lửa đốt giục giã mãi không thôi: “Mau lên đi, còn chần chừ cái gì nữa?”

Vu phó tướng lắc đầu nguầy nguậy, khiêm tốn mười phần, cẩn thận hỏi: “Vương gia sao ngài không tự đi đi?”

Vấn đề này, Mộ Dung Phong không trả lời.

Lãnh Băng Cơ mà phát cáu thì sẽ cắn người đấy.

Hắn vớ lấy đồ rửa bút quăng sang: “Bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi đi, đứng đó nói nhảm nhiều thế làm gì? Chuyện gì cũng bắt bản vương đi làm thì nuôi các người được cái nước gì?”

Vu Phó tướng thấy hắn hùng hùng hổ hổ phát giận như thế thì biết điều không mạnh miệng thêm nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play