Băng Cơ à, cây gậy trúc lần trước trẫm thưởng cho con dùng có thuận tay không?”

Lãnh Băng Cơ lắc đầu: “Không vừa tay, không xuất được lực, giống y như gãi ngứa.”

Mí mắt Mộ Dung Phong giật giật.

Hoàng đế hài lòng vuốt cằm: “Trẫm suy đi nghĩ lại, cũng cảm thấy cây gậy trúc đó không đủ lập uy.

Nếu đã vậy, trẫm sẽ thưởng cho con một cây lang nha bổng chùy gai.”

Mộ Dung Phong bị một đòn cảnh cáo, vẻ mặt chết lặng: “…”

Thật tàn nhẫn, cho dù người không thích đứa con trai da dày thịt béo có thể chịu đau này, nhưng lẽ nào người không sợ con dâu của người dùng sức quá mạnh sẽ bị đau lưng sao.

Thì ra trên thế giới này, ngoài con ra, ai ai cũng là ruột thịt của người.

Lãnh Băng Cơ cố nín cười: “Tạ phụ hoàng! Phụ hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

“Cám ơn cái gì, thương thay cho tấm lòng cha mẹ khắp thiên hạ.

Thấy vợ chồng hai con hòa thuận, trẫm đã rất vui rồi.

Còn nữa, Phong Nhi, cười một cái là trẻ thêm mười tuổi, không có chuyện gì thì đừng lúc nào cũng nghiêm mặt lại như thế, trông chẳng khác nào lão già sắp không xong này của con, họ theo trâm này, bình dị gần gũi, hòa nhã dễ gần.”

Hoàng đế nhe răng cười, vẻ quyến rũ bắn khắp nơi, cảnh xuân rực rỡ.

Đoàn rước dâu của Mạc Bắc dần đi xa khỏi Thượng Kinh.

Dãi gió dầm mưa cả một ngày, cuối cùng quyết định nghỉ lại ở một dịch quán.

Am Đạt vương tử cùng Lỗ đại nhân đứng trước cái hộp đựng thức ăn của Lãnh Băng Cơ, nhìn trái nhìn phải một hồi cũng không tìm ra được điều gì.

Am Đạt vương tử bán tín bán nghi nói: “Ngươi khẳng định cái hộp nhỏ này có thể tạo ra nhiều loại thuốc sao?”

Lỗ đại nhân gật đầu: “Thần chắc chắn, Phong vương phi đã sử dụng những loại dược liệu mà vốn dĩ theo trình độ kỹ thuật hiện nay của Trường An không thể làm ra được.

Ví như cái ống dẫn tiểu mà nàng ta đưa cho ngài, chất liệu của nó làm từ nhựa, vốn là sản phẩm của công nghiệp hoá chất, điều mà không thể xuất hiện ở thời đại này.

Nàng ta chắc hẳn đã nắm được cách dùng những loại dược liệu đó.

Theo như người của ta nghe ngóng được, mỗi lần nàng ta đi xem bệnh đều mang theo cái hộp này, bên trong có thể tạo ra các loại dược liệu mà nàng ta cần, vậy nên hạ quan mới dám khẳng định, những trò mèo đó chắc chắn đều từ cái hộp đựng thức ăn đó mà ra.”

Am Đạt vương tử đối với những danh từ mới lạ mà ông ta nói lại không hề cảm thấy lạ lẫm: “Nhưng đây rõ ràng chỉ là một cái hộp đựng thức ăn, ở Trường An bán đầy trên đường.

Chúng ta đã nghiên cứu ba ngày rồi cũng chẳng thấy gì khác lạ.”

Lỗ đại nhân chau mày: “Bên trong chắc chắn phải có cách nào đó mà chúng ta không biết, ví như dấu vân tay hoặc mật mã.

Chỉ là không tìm được cách mở ra.”

“Vậy giờ phải làm sao? Cũng không thể quay lại Trường An được, phải đưa cả Phong vương phi quay về cùng.

Phong vương coi thê tử như tính mạng mình, điều này ai ai cũng thấy.

Ở Phong vương phủ mấy ngày rồi cũng không thể ly gián được bọn họ.

Bằng không thì ta việc gì phải cưới một nàng quận chúa giả về làm gì, trực tiếp bày kế đưa Phong vương phi về Mạc Bắc là được rồi.”

Lỗ đại nhân lại đưa tay ra dò xét cái hộp, mày mò một lúc lâu cũng không thu được gì: “Chẳng lẽ thần đã đoán sai sao? Nhưng khi Phong vương phi biết tin cái hộp này bị đánh tráo lại truy tìm khoa trương như vậy, chứng tỏ bên trong có gì đó rất quan trọng. Hay là….”

Ông ta ngẩng đầu nói: “Cẩm Ngu quận chúa nghe nói rất thân thiết với nàng ta, ngài thử hỏi xem?”

Am Đạt vương tử nghiến răng rồi đứng dậy rời khỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play