Lãnh Băng Cơ còn chưa nghĩ xong xem bản thân sẽ chọn cái gì, lão gia tử đã chọn thay cho nàng.
“Vàng bạc châu báu con không thiếu, thăng quan thăng tước à, con đã là Phong vương phi rồi.
Thần Tương bảo kiếm, trẫm cũng đã ban thưởng rồi, còn có…”
Nghe thấy những lời này, Lãnh Băng Cơ bĩu môi, còn không biết ngượng mà nói Thần Tương bảo kiếm, một cái sào tre bị gãy, cứ thế đuổi ta đi, từ hồi khai thiên lập địa đến nay cũng chẳng có Hoàng đế nào keo kiệt như vậy.
Hai mắt Hoàng đế khẽ đảo, ông ta đã có tính toán từ lâu, hào phòng xua tay, đầy ẩn ý nói: “Vậy thì ban thưởng cho con vài mỹ nam vậy.”
Lời vừa dứt, Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ đều đen mặt.
Trên đời có người bố nào như vậy sao? Quá không đứng đắn.
Đây rõ ràng là muốn hai người xảy ra nội chiến?
Lãnh Băng Cơ không ngừng xua tay: “Không cần, không cần, con không có phúc hưởng đâu.”
Con trai của ngài sẽ giết người đấy, thái giám cũng không được, hắn cũng sẽ ghen.
Hoàng đế cảm thấy quyết định của mình rất sáng suốt nên lại vung tay: “Người đâu, mau mang phần thưởng của Phong vương phi lên đây.”
“Có vi thần!”
Sau lưng Lãnh Băng Cơ đồng loạt vang lên tiếng đáp lời, giọng nói trầm, đầy thu hút.
Quay đầu nhìn, đập vào mắt nàng là những mỹ nam tử ngoan ngoãn hàng thật giá thật.
Ai ai cũng khoác trên mình một bộ trường sam màu trắng, trường bào ống rộng, mũ cánh chuồn màu đen, phóng khoáng, tiêu sái như cây ngọc, mặt đẹp tựa Phan An, đứng ở đó phong lưu phóng khoáng, làm người khác thèm thuồng.
Đây không phải đang kiểm tra ý chí của bản thân sao?
Xem ra lão gia tử nhà mình đã có chuẩn bị trước, vừa rồi giả mù sa mưa hỏi ý kiến của mình chỉ là để chơi đùa với mình mà thôi.
Ôi chao, biết trước như vậy thì đã không bảo Mộ Dung Phong đi cùng mình vào cung, dù không thể nạp vào hậu cung nhưng kim ốc tàng kiều, hiện giờ cũng có thể nhìn thêm một chút, nhìn cho đã mắt phải không?
Nhìn xem hiện tại, nhìn cũng không dám nhìn nhiều, nếu không bình giấm của Mộ Dung Phong mà đổ thì đừng ai mong dễ sống.
Vừa nghĩ tới đã thấy đau eo.
Cảm giác lúc này của Lãnh Băng Cơ chính là lưu luyến không rời, giống như có người cầm một đống vàng tới mong nàng vui vẻ nhận cho, rõ ràng nàng rất muốn đưa tay đón lấy nhưng lại không thể không khách khí: “Sao lại thế được? Cầm đi, mau cầm đi!”
Vì thế, Lãnh Băng Cơ lập tức lời lẽ chính đáng, từ chối sự dụ dỗ của Hoàng đế.
“Phụ hoàng, Băng Cơ và vương gia vợ chồng hòa hợp, gắn bó keo sơn, con nghĩ, tạm thời mình không cần.”
Nàng nhìn Mộ Dung Phong, không thể không trái lương tâm bổ sung thêm một câu: “Sau này cũng không cần.”
“Chê ít? Hay chê xấu?”
“Đương nhiên không phải!” Lãnh Băng Cơ lại nhìn khuôn mặt đen sì, u ám của Mộ Dung Phong, dối lòng nói: “Con không thích! Ngoại trừ vương gia của con, Lãnh Băng Cơ không thích ai khác!”