Lãnh Băng Cơ cũng lập tức chuẩn bị, đem hết những của hồi môn đã chuẩn bị trước cho Cẩm Ngu gói ghém hết lại, tiễn đi cùng với Cẩm Ngu phải gả đến Mạc Bắc ngàn dặm đường dài, đúng kiểu tiễn như tiễn ôn thần đi.
Huệ phi khóc đến rối tinh rối mù, Lãnh Băng Cơ cũng rất đau lòng, đau lòng Cẩm Ngu mang hết những đồ tốt của bà ta cứ thế mà đi, đó đều là những thứ dùng tiền đổi lấy đó.
Tuy là Mộ Dung Phong không thiếu chút tiền đó, nhưng dù có đưa hết cho ăn mày cũng còn tốt hơn là đưa cho nàng ta.
Cẩm Ngu mặc lên khăn quàng mũ phượng, gấm hoa lộng lẫy, rực rỡ chói lọi, những cung nữ hòa thân chỉ làm nên cho nàng mà thôi, đẹp đến nỗi phải kêu lên kinh tâm động phách.
Đặc biệt là lớp son phấn trên mặt, đường nét tinh tế vẽ trên mắt mi, tinh xảo đến quả thực không thể bắt bẻ.
Hơn nữa cặp mắt đen láy kia, mang theo làn sương mênh mông, càng tôn lên vẻ yêu kiều diễm lệ, nhu nhược đáng yêu.
Thật đáng thương, đúng là một đóa đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu, một bông hoa như vậy lại bị một kẻ thấp bé như Am Đạt vương tử chà đạp tàn phá.
Hôm nay trời không đẹp lắm, gió bắc còn cuốn theo cả mưa tuyết tới, nói lên rằng trời đông giá rét cũng sắp tới rồi.
Các quan và cáo mệnh phu nhân đến tiễn đưa đang hết sức rụt cổ vào cổ áo để tránh mưa tuyết rơi vào cổ, mắt chỉ mong đợi đội ngũ rước dâu này mau chóng chạy nhanh ra khỏi thành, để bọn họ liền có thể hồi phủ ôm chậu than ấm áp thảnh thơi mà dùng trà.
Huệ phi đứng ở trên tường thành xa xa vẫn luôn dõi theo đoàn người, dừng bước tại đây, không thể tự mình đưa ra cửa thành.
Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ cùng cưỡi trên lưng ngựa, hắn lấy áo chào rộng rãi bọc nàng kín mít không kẽ hở, tiễn đoàn rước dâu hơn mười dặm mới dừng lại ở chặng cuối.
Đoàn người chậm rãi dừng lại, Cẩm Ngu được Đại Mạt đỡ bước ra khỏi xe ngựa, đứng ở trước phượng liễn hoa lệ, quay đầu nhìn quanh bốn phía, lặng ngắt như tờ, nàng không tìm thấy người nào để nói từ biệt với mình.
Khi nàng rời đi, Huệ phi cũng chỉ làm bộ làm tịch là thương tâm một trận cho Hoàng đế xem mà thôi, sau đó liền có thể đổi lấy sự áy náy của hoàng đế với bà ta, cũng sẽ ân sủng bà ta hơn.
Những tỷ muội trong cung ngày trước hận không kịp muốn nàng mau chóng rời khỏi Trường An, như vậy thì các nàng ta có thể an nhàn bình yên tránh được một kiếp, kê cao gối mà ăn sung mặc sướng tại hoàng cung lộng lẫy.
Những người họ hàng cũ ngày trước cũng đã sớm đi theo cha mẹ mất sớm, đã đi rất xa rồi.
Mà bản thân nàng bây giờ lại cô đơn lẻ loi trong thành Trường An rộng lớn nhường này, chỉ có chính nàng lưu luyến người ở lại, nhưng chẳng có một ai thật lòng thật ý muốn giữ nàng lại cả.
Tất cả những thứ này đều là do Lãnh Băng Cơ ban tặng.
Nàng ta nhìn về phía Lãnh Băng Cơ, thấy Mộ Dung Phong rất cẩn thận mà dìu nàng xuống khỏi ngựa, lại rất quan tâm mà khép áo choàng lại giúp nàng, lau sạch đi những hạt mưa trên lông mày nàng, trong mắt hắn hiện lên vẻ dịu dàng.
Người nam nhân mà nàng ta yêu thích, ái mộ bao nhiêu lâu nay, nay trong tim trong mắt hắn chỉ có một mình Lãng Băng Cơ trước mặt kia, đến nhìn cũng không liếc nhìn nàng một lần.
Chính vào lúc như sinh ly tử biệt này.
Đại Mạt mở ô che cho nàng ta, nàng chậm bước đi đến trước mặt Mộ Dung Phong, ánh mắt đen láy rực rỡ lung linh cùng với hơi sương thấp thoáng.
“Biểu ca.”
Mộ Dung Phong quay mặt lại, hơi ấm trong đôi mắt biến mất, thay vào đó là sự lạnh lẽo còn lạnh hơn cả mưa băng đang rơi lúc này.
“Mưa to gió lớn, mau lên đường đi.”
Chỉ buông mấy chữ, lạnh lùng vô tình, không có một tia lưu luyến nào cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT