Nhưng không ngờ đầu ngón tay chợt đau nhói, dường như là bị thứ gì đó sắc bén mạnh mẽ đâm một cái.

Nàng vội vàng rút tay ra, chăm chú xem xét.

Thì ra trên mặt cái hộp cơm này có một nhánh giằm trúc dài chưa được mài nhẵn, vừa vặn đâm lên đầu ngón tay nàng, cũng khá sâu.

Mộ Dung Phong nghe thấy tiếng nàng kinh hô, tiến lến trước kiểm tra, thấy đầu ngón tay nàng đã rỉ máu, vội vàng ngậm vào trong miệng.

Lãnh Băng Cơ thật sự rất muốn nói, như thế này không hợp vệ sinh.

Nhưng Mộ Dung Phong dùng đầu lưỡi đảo qua đầu ngón tay của nàng, trong nhất thời cảm thấy âm ấm.

Loại cảm giác này cực giống mùi vị được người ta ngậm trong miệng cưng chiều, vậy mà khiến cho nàng rất hưởng thụ.

“Sao lại không cẩn thận như vậy?” Mộ Dung Phong cầm máu cho nàng, lại từ trong tay áo rút ra cái khăn, dường như đã hoàn toàn quên Lãnh Băng Cơ nàng bản thân chính là một đại phu.

Lãnh Băng Cơ bĩu môi: “Ta đâu đó đề phòng được, trong hộp cơm này vậy mà sẽ có giằm trúc.

Cũng đã dùng lâu như vậy, cũng chưa từng bị đâm lần nào.”

Mộ Dung Phong cúi đầu xuống, rất tỉ mỉ mà rút giằm trúc ra cho nàng, cẩn thận từng li từng tý.

“Vậy ta trở về cho thợ thủ công chuyên biệt trong phủ thiết kế một cái hòm thuốc nhẹ nhàng dễ dùng cho nàng.

Bằng không, cả ngày xách cái hộp cơm này ra vào cũng nhanh trở thành biểu tượng của Phong vương phi ta.”

Lãnh Băng Cơ cười nhẹ, cảm thấy cái dằm gai này không có đâm vô ích.

Thấy hắn nuông chiều mình như vậy, nỗi khó chịu vì Lãnh Băng Nguyệt mang đến lúc nãy chốc lát đã tan thành mây khói, ném tới chín tầng mây, chuyện khó xử trong lòng cũng đã tháo ra.

Đối với hộp thuốc này, nàng cảm thấy không sao cả, dù sao chỉ là một cái trang trí, nhẹ nhàng khéo léo là được.

“Cứ như vậy đi, trở về ta cho Nhi Nhi tỉ mỉ kiểm tra thêm một lần.

Đích xác không ổn, bên trong nên lót thêm một lớp vải.

Nhi Nhi canh giữ một bên, thấy Lãnh Băng Cơ bị thương cũng có chút áy náy, cẩn thận tỉ mỉ nhìn hộp cơm kia, làm sao gọt dũa cải tiến.

Nhìn trái nhìn phải, chính là cảm thấy không đúng lắm.

“Tiểu thư.”

Nàng ngập ngừng ấp úng gọi Lãnh Băng Cơ một tiếng.

“Sao rồi?”

“Cái hộp cơm này, không phải cái mà người vốn dùng.”

“A?” Lãnh Băng Cơ chau mày: “Ta không có đổi.”

“Ta biết, thế nhưng, thế nhưng hộp cơm kia của ta bình thường ở trong tay, nhớ đến rõ ràng. Cái này xem ra giống y chang cái đó, ngay cả tay cầm cũng được đánh bóng phát sáng. Nhưng đường vân bện từ trúc vẫn có khác biệt.”

Nhi Nhi càng thêm chắc chắn mà nói.

Nghe Nhi nhi nhắc nhở như vậy, Lãnh Băng Cơ hơi sững sờ một chút, sau đó nàng cúi người xem xét cẩn thận hộp đựng thức ăn trên mặt đất, càng nhìn càng cảm thấy những gì Nhi Nhi nói đều là sự thật.

Vẻ ngoài của hộp thức ăn này đã được cố gắng rất nhiều để làm cho nó cũ đi, nó gần như không thể phân biệt được với cái hộp ban đầu nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play