Hôm nay đến đây, một là để báo đáp ơn của người, hai là, tiểu muội của ta muốn ta gửi lời cảm ơn đến Lãnh công tử.”

Lãnh Băng Cơ đợi Tôn Thị nói xong, mới nói: “Nhược Hề tuy rằng có chút cứng đầu nhưng đều có nguyên nhân cả, chúng ta cũng không trách.

Ai mà biết được đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, chỉ hy vọng mọi tin đồn có thể sớm được dẹp bỏ, sự tình trôi qua, Nhược Hề có thể tìm một người tâm đầu ý hợp.”

Lời nói trôi chảy như vậy, Tôn Thị nghe xong nhất thời thấy có chút khó chịu, không biết nên nói tiếp thế nào.

Vừa sợ nói xong, sẽ bị người ta làm mất hết mặt mũi.

“Đứa nhỏ này tính tình rất bướng bỉnh, là đại tẩu của nó, ta hiểu rõ tâm tư của nó nhất, giờ nó nói rằng không muốn bị gả đi, ngày ngày đều tức giận, cơm không chịu ăn nước không chịu uống, cảm thấy áy náy vì đã làm liên lụy đến Lãnh công tử, làm thanh danh của công tử bị hủy hoại, thực sự là điều không nên, cũng không biết làm sao để bù đắp?”

Ý tứ trong lời nói cũng đã rất rõ ràng, Lãnh Băng Cơ cũng nói tiếp: “Chu Du đánh nhau với Hoàng Cái, một người đánh một người tình nguyện chịu bị đánh, chúng ta nóng lòng cũng vô dụng.”

Tôn Thị vừa nghe xong, nhất thời cảm thấy vui mừng: “Nghe nói, Lãnh công tử đang bàn bạc chuyên hôn ước với cô nương ở Chiến Binh phủ? Chuyện này gây ra không ít phiền phức, cô nương nhà người ta không trách sao?”

“Phụ thân có ý này, nhưng ta e là không thể thay đổi được chủ ý của sư huynh.”

Tôn Thị lại càng vui mừng: “Không ngại Vương phi nương nương chê cười, hôm nay nếu đã gặp mặt, thì ta cũng không ngại nói thẳng.

Tuy rằng nói hai vị trưởng lão của hai nhà đối đầu nhau, vừa gặp là cãi nhau, nhưng nói thẳng ra thì cũng chẳng có ân oán gì.

Chúng ta vẫn luôn ngưỡng mộ Lãnh Tướng đại nhân, Lãnh công tử thì lại càng ưu tú hơn, không có chỗ nào để chê.

Trong chuyện này, là Nhược Hề sai, hành động của lão gia của phủ chúng ta lại càng không đúng.

Nhưng theo ta thấy, Nhược Hề với Lãnh công tử chính là chàng hữu tình, thiếp hữu ý, trời sinh đã hợp, người hai nhà chúng ta càng không nên phá vỡ mối nhân duyên này.

Bây giờ lời đồn đại đã lan truyền như vậy, chi bằng chúng ta cứ thuận nước đẩy thuyền, tác thành cho hai đứa nó.”

Lãnh Băng Cơ cũng không khách khí mà nói: “Ta cùng Nhược Hề cũng có giao tình, hai nhà thân thiết với nhau vậy, tự nhiên ta cũng rất vui nếu hai người đến được với nhau.

Nhưng phụ thân của ta hiện tại thì một lòng chỉ ưng ý thiên kim của Chiến Binh phủ, chuyện này không dễ xử lý, còn phải suy nghĩ lâu dài.”

Những lời này mềm mỏng có cứng rắn có, làm nhà họ Sở có thêm hy vọng, nhưng vấn đề nằm ở Lãnh Tướng.

Suy cho cùng thì người ta mới là chủ nhà, việc kết hôn của con cái phải do phụ thân mẹ quyết định và do bà mai mối giới thiệu.

Khi Tôn Thị trở về liền nói với người nhà họ Sở những gì mà Lãnh Băng Cơ nói.

Sở phu nhân đã gọi mọi người trong nhà họ Sở đến để nói chuyện, làm thế nào để giải quyết mâu thuẫn giữa hai lão gia cứng đầu, để họ bắt tay làm hòa.

Suy cho cùng, chuyện này bây giờ vẫn là nhà họ Sở cầu Tướng phủ, một là thanh danh của nhi nữ bị hủy hoại,, hai là nhi nữ nhà mình nói là sẽ không muốn bị gả đi.

Chuyện này không phải là mua qua bán lại, huống hồ Lãnh Thanh Hạc còn có một cái “lốp dự phòng”, nữ tử của Chiến Binh phủ kia, lúc nào cũng đều có thể thay thế.

Tình hình bây giờ thực không có lợi, mọi người đều bất lực.

Cuối cùng, nhị ca đành ngập ngừng đưa ra một biện pháp.

Dù sao thì tiểu muội nhà mình cũng đã như thế này rồi, tên tiểu tử nhà họ Lãnh cũng có chút ý tứ với tiểu muội nhà mình, vậy thì dứt khoát, để Sở Nhược Hề trực tiếp bắt lấy Lãnh Thanh Hạc đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play