“Sợ cái gì? Hai lão đầu này đấu với nhau cả một đời, cũng không đấu ra thắng bại được, bây giờ thì lưỡng bại câu thương.

Ha ha, dù sao cũng phải chịu đựng, huynh yên tâm, ở chỗ phụ thân có muội rồi, muội cho phụ thân dùng thuốc tốt nhất, đảm bảo phụ thân không giận nổi.”

Lãnh Thanh Hạc có phần bất đắc dĩ:” muội làm nữ nhi sao chỉ sợ thiên hạ không loạn thế, còn cười trên nỗi đau của người khác?”

Lãnh Băng Cơ hừ hừ:” Không phải muội cũng muốn tốt cho huynh à, huynh ngược lại đi dạy dỗ muội.

Thế nào, có cần muội làm bà mai không, bắc cầu cho các huynh hay gì đấy.”

Dù sao bên Cẩm Ngu nàng còn chưa hết nghiện, bàn về dắt dây tơ hồng, nàng là chuyên nghiệp đấy, nàng đang nhiệt tình tăng vọt, có thừa nhiệt mà không có chỗ thi triển.

Lãnh Thanh Hạc cúi đầu xuống, ấp úng mãi mới ngửa mặt lên, nói sự thật:” Giữa huynh và Sở cô nương không có gì cả.”

Lãnh Băng Cơ giật nảy cả mình:” Không phải Sở Nhược Hề? Vậy huynh nhìn trúng người nào? Trời ạ, không phải là phụ nhân đã có phu quân chứ, cho nên phụ thân mới nổi trận lôi đình như thế.”

Lãnh Thanh Hạc tức giận trừng nàng:” muội xem ca ca của muội là người thế nào? Huynh nói là, huynh và Sở cô nương đều trong sạch, không có chuyện gì xảy ra cả.”

Lãnh Băng Cơ không nhiều chuyện được, có hơi thất vọng:” Vậy sao huynh không nói rõ ràng với lão gia tử, cứ ngốc nghếch quỳ ở đó, chờ ăn đạp à?”

“Nhưng huynh lại không thể nói.

Nhất là ngay trước mặt Sở tướng quân, huynh chỉ có thể cắn răng nhận, điều này khiến phụ thân rất mất mặt, đánh ta cũng là việc nên làm.”

Lãnh Băng Cơ lại buồn bực:” Ngủ là ngủ, không ngủ là không ngủ, Sở Nhược Hề giội nước bẩn lên đầu huynh, sao huynh còn nhận?”

Lãnh Thanh Hạc trầm mặc, lúc sau mới lên tiếng:” Sở tướng quân muốn đưa Sở cô nương vào trong cung.”

“Cái gì?”

“Vào cung tuyển tú.”

“Vương phi hay là hoàng phi?”

“Tất nhiên là làm hoàng phi.”

Lãnh Băng Cơ lập tức cảm thấy toàn thân đều không dễ chịu.

Sở Nhược Hề làm mẹ mình? Gả cho vị phụ hoàng già cỗi họm hẹm đầy bụng toàn là ý nghĩ xấu của mình?

Trời ạ.

Sở tướng quân bị cửa kẹp đầu hay là bị điên?

“Không phải Sở tướng quân luôn xem Sở Nhược Hề như hòn ngọc quý trên tay à? Chọn tới chọn lui trong kinh thành đều không tìm được rể quý, sao lại muốn đưa nàng vào trong cung?”

Lãnh Thanh Hạc khẽ thở dài một hơi:” Còn không phải là phụ thân gây họa? muội và minh Nguyệt các nàng đều gả vào hoàng gia, làm rạng rỡ tổ tông, phụ thân khó tránh khỏi khoe khoang trước mặt Sở tướng quân.

Sở Nhược Hề lại không còn nhỏ tuổi, mãi vẫn không chịu xuất giá, Sở tướng quân tranh cường háo thắng, trong lòng nghẹn một hơi này, ai biết tại sao lại nhắc đến, muốn cho Sở cô nương vào cung làm hoàng phi, để hắn được cao hơn phụ thân một bối phận.”

Lãnh Băng Cơ nghe xong, lập tức dở khóc dở cười.

mọi người đều nói lão ngoan đồng, lão ngoan đồng, từ này phát huy vô cùng rõ ràng trên người Lãnh Tướng và Sở tướng quân.

“Sau đó thì sao?”

“Tất nhiên Sở Nhược Hề sẽ không chịu vào cung, nàng sai người gửi thư cho huynh, muốn gặp huynh, huynh không đến chỗ hẹn.”

Đại ca nhà mình là một khối gỗ, nhưng lại hiếu thảo, phụ thân nói cái gì thì là cái đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play