Nhưng người Mạc Bắc chưa từng nhìn qua kiểu khám bệnh lạ kì như vậy, ánh mắt nhịn không được vẫn luôn không ngừng nhìn về phía hộp cơm.

Lại nghe Hoàng đế gọi thẳng tên nàng, không biết có thân phận gì, còn tưởng rằng là một tiểu tỳ đưa cơm.

Lãnh Băng Cơ trước tiên nhìn nhìn mặt của vị tiểu vương tử này, ngũ quan thâm thúy, hai cọng râu cá trê, một đầu bím tóc, không đẹp trai bằng Mộ Dung Phong, có thể nói là chênh lệch nhiều, quăng xa tám con phố cũng không tới. Sau đó mới quan sát khí sắc của hắn ta, bờ môi tím tái, sắc mặt tái xanh, hai mắt nhắm chặt, hàm răng cắn chặt, quả thật là hiện tượng trúng độc.

Ngự y một bên cẩn thận từng li từng tí giải thích thương thế của tiểu vương tử cho nàng, đem phương thuốc đưa cho.

Lãnh Băng Cơ nhìn.

Những ngự y này đối với Lãnh Băng Cơ là nhớ rõ không thể gây, không dám chọc, cũng không có nổi thái độ trêu chọc.

Coi như là bà tổ cô nhà mình mà đối đãi.

Bởi vì mấy ngày nay Lãnh Băng Cơ ở trong cung, trong lúc nhàm chán liền sẽ đi Thái y viện cùng bọn hắn khoác lác nói chuyện phiếm, bàn luận học vấn, trộm mấy quyển y thuật dược điển, còn thuận tay lấy mấy cây nhân sâm ngàn năm, linh chỉ trăm năm, còn có tổ yến dưỡng nhan đẹp da, trân châu Đông Hải.

Những dược liệu quý báu kia cũng chỉ có hạn, mọi người lòng dạ biết rõ là do nàng cầm, hết lần này tới lần khác lại bắt không được tại chỗ, cũng không biết nàng từ đâu đem ra khỏi Thái Y viện. Gặp nàng cũng giống như phòng trộm vậy, cẩn thận từng li từng tí.

Dù sao chính là không thể trêu vào.

Lãnh Băng Cơ tra xét một chút vết thương của vương tử Mạc Bắc, chỉ rộng tầm hai ngón tay mà thôi, không bị thương đến lục phủ ngũ tạng, đã băng bó thỏa đáng, chỉ là màu sắc máu chảy ra rất là lạ, là màu xanh tím. Hiển nhiên, trong cơ thể hắn trúng phải chính là kịch độc.

Nàng lập tức mở ra chức năng phân biệt độc trong nhãn không gian nhãn, rút máu tiến hành kiểm tra, thông qua phân tích, đơn thuốc ngự y đưa ra hoàn toàn chính là phương pháp giải độc.

Thế nhưng là vì cái gì, độc vẫn luôn thanh trừ không sạch vậy? Thương thế của người kia cũng giống như cỗ máy sản sinh độc dược, khiến nàng cũng bó tay chịu trói, không biết làm sao.

Sứ thần Mạc Bắc đi theo vẫn luôn trông mong nhìn chằm chằm động tác trong tay của nàng, nhìn thấy một mặt nàng dáng vẻ đắn đo, liền bắt đầu cùng lão Hoàng Đế hưng sư vấn tội.

“Xin hỏi Hoàng đế bệ hạ, đây chính là thân y mà ngài mời đến sao? Không những không bắt mạch khai căn, tại sao còn lấy máu trên tay vương tử điện hạ nhà ta? Ngài ấy hiện nay đã sớm chiều có nguy cơ, quý quốc thế nào lại tiếp tục kéo dài thời gian trị liệu? Đây là đạo lý nào?”

Hoàng đế cũng không hiểu, nhưng ông ta giả bộ giống như rất hiểu, tận lực bảo trì thong dong bình tĩnh, không cho người khác nhìn ra ông ta đang lo nghĩ.

“An tâm chớ vội, Phong vương phi của Trường An ta chính là cao thủ giải độc, nàng tự nhiên có phương thức giải độc đặc biệt của chính mình”

Lãnh Băng Cơ rất cảm kích lão gia tử vô cùng tự tin với y thuật của mình, nàng quả thực có phương pháp của mình, nhưng phương pháp này ít nhiều có chút khó mà mở miệng.

Không phải giải độc, là giải lo.

Bởi vì, vị tiểu vương tử Mạc Bắc này vẫn luôn bị các ngự y rót thuốc, không biết rót bao nhiêu bát. Thế nhưng từ khi sau khi hôn mê, vẫn không có bài tiết ra, hiện nay, bàng quang bụng dưới bắt đầu cao cao nổi lên, nhấn một cái cảm thấy vô cùng cứng rắn, lại trì hoãn tiếp nữa chỉ sợ rằng sẽ trở thành người đầu tiên bị nghẹn nước tiểu mà chết.

Loại phương pháp ứng đối rất đơn giản, đối với nàng mà nói, chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi, có điều tại triều đại này, trường hợp này, lại là kinh thế hãi tục.

Nhất là, vị sứ thần Mạc Bắc này vẫn luôn mở mắt lom lom nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của mình, tựa như là sợ hãi mình chiếm tiện nghi vương tử nhà hắn, khẳng định là đuổi không đi. Mình nếu như ở ngay trước mặt hắn, cởi quần tiểu vương tử ra, ai, hắn khẳng định sẽ cho là mình đang lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, muốn đối với gia chủ của hắn mưu đồ làm loạn.

Còn có lão Hoàng Đế nhà mình, nếu như biết mình bạo dạn như thế, đồi phong bại tục, cũng nhất định sẽ khiến cho.

Mộ Dung Phong bỏ mình.

Vì một người nam nhân không quen biết, không đáng.

Ngãm lại, liền có chút ưu thương.

Nàng xoay mặt qua, ho nhẹ một tiếng:” Dạng này, ngự y bốc đơn thuốc này quả thật là bốc thuốc đúng bệnh, độc của Am Đạt vương tử tạm thời được khống chế, trước tiên không phải gấp gáp. Thế nhưng là, hắn ta cần giải phóng nước tiểu, nếu không, sẽ xuất hiện tình trạng nguy hiểm tính mạng”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play