“Vậy cũng không thể thật sự gả đi Mạc Bắc chứ? Hiền Phi nương nương chẳng lẽ không có đến trước mặt phụ hoàng cầu xin sao?”
“Làm sao mở miệng đây? Cho dù phụ hoàng đáp ứng cho ta không đi, thì phải đổi thành hoàng muội. Hoàng muội các nàng tuổi còn nhỏ, so với ta còn đáng thương hơn”
Vụ tốt hơn so với những nàng công chúa kia.
Lãnh Băng Cơ cười hắc hắc đầy xấu xa:” Ngươi và các hoàng muội có giao tình tốt, gả đi Mạc Bắc ngươi liền cảm thấy đau lòng. Nếu đổi thành Cẩm Ngu người có đau lòng không?”.
Lục Vụ ngừng khóc, nháy nháy mắt:” Đau lòng cái gì? Cẩm Ngu và tiểu vương tử Mạc Bắc rất là xứng đôi”
Lãnh Bằng Cơ nhịn không được cười lên:” Người gặp qua vương tử kia chưa? Cẩm Ngu xứng đổi như thế nào chứ?”
“Một người không cưới được thê tử, một người không tìm được trượng phum không phải xứng dội thị là gì?”
“Ha ha, sâu sắc quả thực là như vậy!!!”
Lãnh Băng Cơ cười Thần bí:” Hai ngày trước ta xuất cung, nghe được một bài lời đồn, có muốn nghe hay không?”
Lục Vụ uer oải hỏi:” Tin đồn gì? Không phải là nói tiểu vương tử Mạc Bắc kia thân cáo tám thước, mắt như chuông đồng, ăn uống thô tục?”
Lãnh Băng Cơ thấp giọng:” Không, là liên quan tới Tâm công chứa của Long cung”
Lục Vụ trợn mắt lên, chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm nàng:” Ta hiện tại sống không bằng chất đây, người còn có nhàn hạ thoải mái cùng tả kể về lời đồn? Lãnh Băng Cơ, cho dù xem như mấy ngày trước đây ta liên hợp phụ hoàng tính kế người và tam ca, thì cũng là bị ép, người không cân ghi thù như vậy chứ?”
Không nhắc tới còn đỡ, nhắc đến là muốn kết thúc tình bạn.
Lục Vụ nghe xong những lời này, liền trừng mắt nhìn Lãnh Băng Cơ:” Ngươi nói, lời đồn này là nói về Cẩm Ngu sao?”
Lãnh Băng Cơ cười xấu xa:” Cho nên nói rằng, Cẩm Ngu cùng vị tiểu cương từ Mạc Bắc này rất xứng đôi nha.
Mặc Bắc khô hạn ít mưa, tôn dùng nhất cái gì Vũ Thần, Thủy Thần.
Đôi mắt tựa dòng suối của Cẩm Ngu, có thể giải quyết được sự hạn hán của Mạc Bắc, khẳng định khiến dân chũng Mạc Bắc tôn sùng như thần tiên.
Nếu là hắn chủ động cầu hôn Cẩm Ngu, người nói xem phụ hoàng có phải cầu mà không được không?”
Cái này gọi lấy chiếu của người trả lại cho người.
Cẩm Ngu gỉa thần giả quỷ dọa nàng, nàng tất nhiên sẽ trả lại gấp bội.
Cơ thể tròn như quả bóng cảu Lục Vụ đột nhiên này lên, hưng phấn đến mức nhảy trên nền đá đến mức kêu ra tiếng rầm rầm.
Nếu không phải hai người có dáng người đặc biết khẳng định đã ô lấy Lãnh Băng Cơ.
Còn không kịp há miệng reo hò, bên ngoài tiếng bước chân rầm rầm càng lớn, có người hét thất thanh.
Lời này khiến người kinh hãi đến vậy, dọa đến oắt con trong bụng Lãnh Băng Cơ cũng nhịn không được run run một chút.
Ý nghĩ hoảng sợ đầu tiên chính là Mộ Dung Phong.
Hắn đến cùng cũng đang làm một nghề nghiệp có độ nguy hiểm cao, có thể không làm cho người kinh hãi run sợ sao?
Lãnh Băng Cơ còn chưa mở lời hỏi thì mấy cái tiểu thái giám đã phần phật xông vào, nhìn thấy Lãnh Băng Cơ cũng giống như nhìn thấy cứu tinh.
“Vương phi nương nương mau mau cứu mạng!”
Mấy người gần như không nói thêm lời nào, tiến lên ốm lấy cánh tay Lãnh Băng Cơ, dường như là vác nàng ra khỏi Kiêm Gia Điện, nâng lên kiệu gỗ, dưới chân giống như bay, một đường chạy vội, sau đó nhét vào một chiếc xe ngựa đang chờ ở trong cửa cung.
Gấp đến độ Lãnh Băng Cơ muốn nhảy lên:” Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có phải là Mộ Dung Phong xảy ra chuyện rồi không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT