“Vậy người luôn cùng lệnh tôn dùng phi điểu thư từ qua lại là ai, các ngươi có biết không?” Ngụy công tử lắc đầu.

“Phụ thân không muốn chúng ta ra vào trong thư phòng, thường ngày đều là mẫu thân tự mình dọn dẹp.

Hai năm này, về việc trong triều là việc đỉnh điểm chúng ta nhắc đến, mỗi lần lại nói, luôn có chút khó chịu, chẳng biết vì lý do gì mà nổi cáu.

Chúng ta cũng rất ít khi hỏi”

“Vậy thì có thể mẫu thân người biết không?”

“Mẫu thân ta nhận thức không được vài chữ, càng là đối với công sự của phụ thân ta lại càng không can thiệp. Bà là bởi vì phụ thân chết mà ôm bệnh giờ chỉ nằm trên giường, Thẩm thể tử nếu muốn nghe được một số việc, mời người theo ta”

Việc này không phải nhỏ, liên quan đến mấu chốt quan trọng, cho nên Thẩm Phong Vân lập tức cùng Lãnh Băng Cơ đi theo đến phòng của Ngụy phu nhân.

Ngụy công tử đi vào trước, đem hết suy đoán của Thẩm Phong Vân báo cho Ngụy phu nhận biết, sau đó cung kính mà mời hai người vào phòng.

Màn mỏng rủ xuống, cách tẩm vài mỏng mà thẩm vấn.

Thẩm Phong Vân đi thẳng vào vấn đề hỏi bà ta về chuyện chim sáo.

Ngụy phu nhân vì để trợ giúp việc điều tra mình bị hiềm nghi trong việc độc phu quân, mà không hề giấu giếm, thẳng thắn nói:

“Đích thực là trong thư phòng của lão gia nhà ta có chim sáo thường xuyên ra vào.

Ta mỗi ngày dọn dẹp án thư cho ông ấy, thường thì nửa tháng, luôn nhìn thấy trên án thư có để lại dấu vết móng của chim, ta cũng từng dò hỏi qua, kết quả bị răn dạy vài câu, nói ta là không cần biết cũng không cần quản nhiều”

“Vậy chim sáo thường xuyên ra vào có phải là để truyền thư không? Hay tặng cái gì đó?” Thẩm Phong Vân hỏi.

“Là truyền thư, nhưng nội dung cụ thể là gì, ta cũng không biết.

Bởi vì mỗi lần sau khi đọc thư lão gia đều đem đốt đi, nói hơn nữa là, ta cũng không biết hơn vài chữ.

Chỉ có điều, chim sáo kia có thể nói, đôi khi còn đọc mệnh lệnh.

Ta có lần từng nghe được, cảm thấy rất mới mẻ”

“Nói cái gì hả?”

“Hình như là cái gì Quan, liên quan đến tổng binh, giọng rất kỳ lạ, ta lúc ấy ở ngoài cửa, cũng không nghe rõ ràng lắm” Thẩm Phong Vân và Lãnh Băng Cơ nhất thời suy nghĩ một lượt, không hẹn mà cùng nhìn xuống mặt đất rùng mình.

Đây rõ ràng là tên của một vị quan, chỉ về nguyên soái đang đóng binh tại quan ải.

Chẳng lẽ đây chính là phía sau của những người có chức quan?“Đến cuối cùng là cái gì Quan, bà còn có thể nhớ lại không?” Thẩm Phong Vân thật nghiêm túc hỏi.

“Nhớ không rõ lắm, nếu là có người nhắc nhở, ta sẽ nhớ lại”.

Đây là việc không làm khó được Thẩm Phong Vân, lập tức đem các tên gọi thuộc như trong lòng bàn tay của các cửa khẩu ở Trường An mà từng cái một nhắc tới.

Lúc nói đến Thủy Vân Quan, Ngụy phu nhân phát ra tiếng cắt ngang lời Thẩm Phong Vân:

“Chính là nó, cái gì mà Thủy Vân Quan, ta nhớ ra rồi” Việc này không nên chậm trễ Thẩm Phong Vân lập tức đứng dậy nói với Lãnh Băng Cơ:

“Đệ phải lập tức đi vào tổng binh của Thủy Vân Quan điều tra, xin thử cho Phong Vân không thể đích thân đưa biểu tẩu trở về.”

Lại Bộ đích thị là thiên hạ của nhà họ Kim, Lãnh Băng Cơ tự nhiên là không muốn cùng đi theo, thấy khó xử, vả lại chính mình còn có chuyện muốn làm.

Một bên Ngụy công tử lại nói tiếp:

“Hôm nay đa tạ vị phu nhân này đã giúp mẫu thân ta xóa sạch oan tình, không bằng để tạ phái người đưa phu nhân hồi phủ” Lãnh Băng Cơ không có ý định từ chối ý tốt của hắn, hiện tại chính mình có nhiều nguy hiểm, không thể cậy mạnh.

Nàng thoáng suy tính, vẫn như cũ nhiều lời, hạ giọng nói với Thẩm Phong Vân:

“Án của Phương Phẩm Chi, ta nghi ngờ có liên quan đến nhị công tử Kim thị.

Cụ thể nguyên nhân hôm nay không tiện nói với người.

Ngươi nếu như tra án, gặp phải Kim thượng thư hãy nói bóng gió và dò hỏi hành tung của Kim Nhị vào ngày hôm ấy”.

Thẩm Phong Vân hết sức không ngờ, cái chết một người lưu manh làm sao lại liên quan đến Kim Nhị, nhưng nơi này không phải chỗ để nói chuyện, mà hiện tại chính mình cũng không có tâm trạng để ý đến án của Phương Phẩm Chi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play