Linh bà gièm pha nói: “Nương nương đừng bị nàng ta mê hoặc. Người phải biết, người quỷ khác đường. Chỉ cần nàng ta gả cho Vương gia chính là đang hại hắn. Một ngày nào đó, nàng ta sẽ hút sạch dương khí trên người Vương gia, thế nên không thể mềm lòng.”
Huệ Phi nghiến răng: “Đúng vậy, ta không thể khoan nhượng cho ngươi ở bên cạnh Phong nhi, đó là hại nó.”
Trong mắt Lãnh Băng Cơ lóe lên một tia buồn bã: “Người là mẫu phi của Vương gia, ta kính người, hiếu người, yêu quý người. Không ngờ, hôm nay người lại tuyệt tình như vậy, đi nghe lời vu khống của người khác, nhất định phải đưa ta vào chỗ chết! Chẳng lẽ người thực sự không phân biệt được ta và Linh bà, ai là người, ai là quỷ sao? Hay là bọn họ chỉ cho người một cái cớ gây khó dễ cho ta mà thôi?”
“Bản cung chỉ tin rằng Cẩm Ngu có tình nghĩa sâu nặng với Phong nhi, tuyệt đối không thể làm hại nó! Nếu như ngươi đồng ý rời khỏi Phong nhi, không bao giờ gặp lại nó nữa, bản cung có thể thả cho ngươi một ngựa.”
Lãnh Băng Cơ chậm rãi lắc đầu một cách kiên định: “Ta không làm được.”
“Vậy thì không có gì để nói. Ngươi nên hiểu nỗi khổ tâm của người làm mẫu thân như bản cung, ta không thể trơ mắt nhìn ngươi làm hại Phong nhi của ta. Hôm nay cứ để đạo sĩ Vân Hứa thu phục ngươi, đưa ngươi đến trước mặt hoàng thượng, nói rõ ngọn nguồn, nhờ hắn làm chủ.”
“Haha.” Lãnh Băng Cơ cười khổ, trong nụ cười ẩn chứa sát ý: “Đúng là chuyện cười. Huệ Phi nương nương, bà nghĩ việc bà làm là vì muốn tốt cho Phong Vương gia sao? Kéo lá cờ của tình mẫu thân, độc đoán khiến Phong Vương gia sống theo những gì bà thích. Loại bỏ ta, sau đó danh chính ngôn thuận để Phong Vương gia cưới Cẩm Ngu làm thê tử, thế mới vừa ý bà?”
“Ngươi biết cái gì?” Huệ Phi hoàn toàn tức giận vì sự ngang ngược của nàng: “Động thủ!”
Đạo sĩ Vân Hứa tiến thêm một bước, giơ cao cây châm bạc, chuẩn bị đâm vào huyệt Thiên Linh của Lãnh Băng Cơ!
Đột nhiên, cả người ông ta chấn động giống như bị sét đánh, toàn thân co quắp, tay chân run rẩy, cây châm bạc cũng rơi xuống mặt đất.
Lãnh Băng Cơ bật điện áp của máy khử rung tim trong tay lên mức tối đa, nghiến chặt răng, ra sức giơ cánh tay lên, sắc mặt tái nhợt mang theo sự quật cường và bất khuất.
Đạo sĩ Vân Hứa rốt cuộc cũng mềm nhũn ngã xuống đất, tay chân co giật hai cái, tạo hình có chút kỳ quái, giống như một con ếch đang nằm ngửa bụng.
Không ai trong đại điện biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, trong chớp mắt tất cả đều trợn mắt há mồm.
Lãnh Băng Cơ chật vật đứng dậy, lạnh lùng nhìn Huệ Phi: “Thiện ác hữu báo, thiên lôi trước giờ chỉ đánh người bàng môn tà đạo, tội ác tày trời. Còn ai muốn thử nữa không?”
Huệ Phi bị ánh mắt đáng sợ như hai lưỡi băng của nàng dọa lùi lại hai bước, run giọng nói: “Yêu thuật, chắc chắn là yêu thuật!”
Lãnh Băng Cơ cười “haha”: “Ông ta giả thần giả quỷ, dùng phất trần hạ độc ta, khiến toàn thân ta bủn rủn không thể cử động thì là đạo giáo. Ta bất đắc dĩ tự vệ một cách chính đáng thì là tà thuật. Huệ Phi nương nương, lòng bà đúng là thiên vị quá rồi đấy.
Nếu bà nói ta dùng tà thuật, thì đó chính là tà thuật. Hôm nay, nếu bà đã ra tay hãm hại ta và hài tử trong bụng, vậy thì về sau ta cũng không cần phải tôn kính bà nữa.
Nói trắng ra bà cũng chỉ là thiếp của phụ hoàng, còn ta chính là Vương phi nương nương chính thức. Ta gọi bà một tiếng mẫu thân là coi trọng bà, hôm nay bà mới là người dưới phạm thượng. Bà có thủ đoạn gì, cứ việc lôi ra, Lãnh Băng Cơ ta đã sợ ai bao giờ?”
Trước mặt nhiều người như vậy, Huệ Phi lập tức biến sắc, không thể xuống đài: “Còn đứng đờ ra đó làm gì? Không mau kéo con yêu nữ này xuống cho ta!”
Đám cung nhân không thể không nghe theo, ùa về phía Lãnh Băng Cơ.
Thuốc giải độc được tiêm vội vàng vào cơ thể đã phát huy tác dụng, đầu óc nàng cũng đã dần dần tỉnh táo.
Nàng lạnh lùng nhìn lướt qua đám người: “Có lời nói trước, ai thức thời thì lui xuống. Nếu không ta sẽ đại khai sát giới.”
Đám người cung nhân nhìn nhau, có chút sợ hãi.
Huệ Phi hổn hển nói: “Bắt được nàng ta, bản cung sẽ thưởng lớn.”
Người thứ nhất không sợ chết, bước tới.
Chỉ đi được ba bước, tay còn chưa chạm vào Lãnh Băng Cơ đã lập tức hét lên thảm thiết, ngã xuống mặt đất rồi lăn qua lăn lại, có vẻ vô cùng đau đớn.
Khóe môi Lãnh Băng Cơ khẽ cong lên, nở một nụ cười vừa kỳ quái vừa hấp dẫn, khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Đôi mắt nàng cũng vô cùng lạnh lùng, không có một chút độ ấm, sắc bén như dao: “Còn ai tới không?”’
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT